
em?
- Tôi muốn biết tên riêng của em.
- Ngọc Lan?
- Ngọc Lan? Ở miền biển này làm sao em có thể biết mà chọn tên một loài hoa
như vậy?
- Dạ, có lần em lên chùa trên núi với má, em thấy một cây có bông, hương thơm
dịu và màu trắng dễ thương, em thích quá xin ông từ một bông và hỏi tên bông gì.
Ông nói, Ngọc Lan. Sau đó, em tự đặt mình tên Ngọc Lan.
- Hách nhỉ. Ai cũng tự đặt cho mình một tên mình thích như vậy thật rắc
rối.
- Tại sao rắc rối thầy?
- Vì sẽ có nhiều cô mang tên Ngọc Lan và em thử tưởng tượng một lớp học đầy
hương hoa Ngọc Lan như vậy, tôi sẽ bị nhức đầu không sao dạy được.
- Xí, vậy em sẽ đổi tên.
- Đổi tên. Em định đổi tên gì?
- Tên “Dầu Cù Là” để chữa bệnh nhức đầu cho thầy.
Tôi đã sợ những thời khóa biểu, nên thường đến kèm các em bất thường vào
những buổi sáng. Có khi bắt đầu vào tám giờ, có khi bắt đầu khoảng mười giờ, tất
cả tùy thuộc vào giấc ngủ của tôi. Qua một vài buổi học, tôi thấy các em sẽ tiến
rất nhanh nếu có người chỉ bảo lại một vài điều căn bản mà các em đã quên ở lớp
dưới. Cả hai đều ham học sinh ngữ và để thay đổi không khí, chúng tôi thường ra
ngồi dưới gốc cây cùng hát những bài dân ca Việt Nam và ngoại quốc. Tôi tưởng
tượng đến những lớp học ngoài trời của các triết gia Hy Lạp ngày xưa và nghĩ
ngày nay nếu thỉnh thoảng học sinh được học ngoài trời, chắc các em sẽ ham học
hơn.
Một buổi chiều, tôi đến xin phép ba các em cho hai em đi dạo biển. Bé Toàn
nói mới bị nhức đầu nên xin ở nhà.
Tôi và Ngọc Lan phải đi bộ lên bãi dương cách đó một cây số. Biển khúc này
khá đẹp, nhưng không có mấy người tắm, có lẽ dân ở đây đã quen thuộc với biển.
Bé Lan đi trên khoảng cát ướt mịn, vừa đi em vừa nhảy tránh những bọt sóng ùa
lên bờ. Tôi hỏi:
- Em sợ nước à?
- Không, em sợ sóng.
- Gần bờ làm gì có sóng.
- Sóng không ở trong nước thì ở đâu thầy?
Tôi cười, cú lên đầu cô bé liến thoắng:
- Chu choa, sao thầy đánh em?
- Để thưởng cho em có nhận xét hay.
- Hình phạt thầy cũng cú, phần thưởng thầy cũng cú, vậy có gì khác đâu?
- Khác chứ. Em không nhận thấy phần thưởng tôi cú đau hơn sao?
- Lần sau em xin phép từ chối nhận phần thưởng quí báu của thầy.
Đi bộ quá mỏi chân, nên khi đi đến bãi dương chúng tôi mỗi người đều tìm một
gốc cây ngồi dựa nghỉ. Thở một lúc, cảm thấy khát nước, chúng tôi lấy mía ăn.
Ngoài khơi lấp lánh ánh nắng bạc, những chiếc ghe máy trông lờ mờ đang chạy vào
cửa sông như những cành củi mục trôi theo dòng nước. Tôi cầm một miếng vỏ mía,
hỏi:
- Em có nhớ hai câu thơ tả biển trong truyện Kiều không?
- Có phải hai câu: “Buồn trông cửa bể chiều hôm. Thuyền ai thấp thoáng cánh
buồm xa xăm”. đúng không thầy.
- đúng rồi nhưng tiếc quá, những chiếc ghe ở đây không có cánh buồm nào, nếu
không cảnh ở đây sẽ đẹp biết bao.
- Thầy có thích truyện Kiều không thầy?
- Thích chứ, còn em?
- Em chẳng thích tí nào, truyện gì mà buồn quá trời. Vậy trong hai nhân vật
Thúy Kiều và Thúy Vân thầy thích ai?
- Tôi thích đời sống bình dị, tôi ước mơ một hạnh phúc bình dị, nên tôi thích
nhân vật bình dị là Thúy Vân.
- Ủa! Các nhà văn thường ca ngợi những mối tình lớn, em tưởng thầy dạy môn
văn chương thầy cũng thích mối tình lớn chứ?
Tôi cười, hỏi:
- Theo em, thế nào là mối tình lớn?
- Em cũng không biết nữa, nhưng em nghĩ mối tình lớn phải như những mối tình
cuả Thúy Kiều vì có nhiều rắc rối, nhiều sóng gió.
- Ô! Vậy thì tôi rất sợ những mối tình lớn, bởi lẽ giản dị tôi không biết
bơi.
Cô bé phì cười đáp:
- Thầy phải tập bơi ngay mới được, vì em nghĩ tướng thầy dễ chết đuối
quá.
Nói xong, em vội ngồi xa ra vì sợ tôi cú đầu.
Trời về chiều, mặt trời đỏ vàng không còn ánh nắn. Gió càng lúc càng lộng
mạnh ở những chòm dương trên cao. đã có những đợt sóng lớn trên mặt biển xanh
thẳm. Tôi châm một điếu thuốc, chăm chú nhìn những con sóng ùa vào bờ rồi lại
rút ra xa. Tiếng sóng ầm ì khiến tôi chợt nhớ câu “Sinh tứ thị ba” in trên bìa
một quyển sách vừa mới đọc. Có thật sống chết chỉ là một đợt sóng? Trong những
đợt sóng bạc đầu kia tôi loáng thoáng nhận ra những khuôn mặt bạn bè, người
tình, đứa em gái đã chết và cả khuôn mặt tôi thuở nhỏ. Sóng làm lộ rõ những
khuôn mặt đó, nhưng cũng chính sóng xóa nhòa chúng rất nhanh.
- Thầy, thầy ngó gì mà sững thế?
- Em có thấy những đợt sóng kia không? Chúng có đó rồi lại mất hút, khiến tôi
tin chẳng có gì có thật ở đời.
- Thầy cũng không có thật ở đời này?
- Phải.
- Vậy ai ngồi bên em?
- Một người tạm là thầy?
- Vậy ai ngồi bên thầy?
- Một người tạm là Ngọc Lan.
- Cái gì cũng tạm vậy “cái tạm là” phải có thật chứ thầy.
- Phải, nó có thật một cách tạm là.
- Thầy nói gì khó hiểu quá.
- Chính em làm những câu trả lời của tôi thành khó hiểu.
- Lỗi tại em?
- Tại tôi nữa, vì tôi đã cố gắng giải thích một cách vô ích những điều không
có thật.
Im lặng một lúc như để suy nghĩ rồi cô bé nói:
- Dù sao em vẫn tin phải có một điều có thật ở đời này.
- Điều đó là gì?
- Điều đó là… điều sau này thầy sẽ biết.
Cô bé đứng dậy đi sâu vào bãi dương. Tôi không hiểu điều em nói nên nằm dài