Tổng Tài Chung Nhà, Xấu Xa

Tổng Tài Chung Nhà, Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321582

Bình chọn: 10.00/10/158 lượt.

ết lần này đến lần khác, nhưng kiểu này rất áp lực, áp lực

khiến cô không thể thở được.

- Tôi chỉ muốn cô làm quen với vòng luẩn quẩn này thôi.

- Tại sao tôi phải làm quen chứ?

- Bởi vì em là người phụ nữ của tôi —

Trong một khắc bầu không khí như đông đặc lại, không khí nặng nề từ từ bao phủ.

- Tôi sẽ trả tiền.

Sau một lúc lâu, cô mở miệng, tiếp đó quay lưng đi thẳng về phòng.

Nghe tiếng cửa phòng bị dùng sức đóng sầm lại, Long Dật Thần ảo não ngồi xuống

sô pha, anh làm hỏng hết mọi chuyện rồi!

Đã lớn thế này, lần đầu tiên Mục Thanh Y căm phẫn như vậy, cho dù sinh

ra với thân phận con gái riêng, bị mọi người trong Mục gia kỳ thị, bắt nạt, cô

cũng chưa từng phẫn nộ như thế.

Năm xưa, việc kiên quyết kéo mình vào võ quán của ông già đó tuy rằng rất đáng

giận, nhưng cũng không đạt được bằng một góc “cơn giận Long Dật Thần” này.

Ba nghìn vạn! Ba nghìn vạn chết tiệt này!

Rõ ràng hết thảy đều không phải là chuyện của cô, cô chẳng qua chỉ là xui xẻo

mang cái họ Mục mà thôi, càng xui xẻo hơn khi có ông anh cả cùng cha khác mẹ

không có tiền đồ, xui xẻo nhất chính là không nên nhìn thấy Mục Thanh Bình bị

người ta truy đuổi chạy trối chết trên đường thì xông lên nhúng tay vào —

Ngẫm lại mọi chuyện một lần, cô vốn là tự làm tự chịu, không có từ nào có thể

miêu tả nỗi buồn của cô lúc này.

Nhảy bổ lên giường hỗn chiến với cái gối một trận, vừa mắng vừa đấm.

- Đáng ghét, có tiền thì giỏi lắm hả?!

- Cho dù có giỏi, lại như thế sao? Tôi có phải là sẽ không trả tiền đâu?

- Cái gì mà bảo tôi là người phụ nữ của anh? Bà đây không thèm lấy anh ta.

- Cho dù là hoàng tử kim cương như thế nào? Cũng vẫn là có một cái đầu, hai con

mắt và một cái miệng, ai mà không có, không phải tôi hơi nghèo một chút, người

hơi lười một chút, nhưng có nhất thiết bị người ta bắt nạt đến nước này không?

Thế mà cô đã từng nghĩ khác, rốt cục anh vẫn giống những kẻ có tiền dung tục

khác, muốn lấy tiền khống chế cô.

Kinh ngạc, là biểu hiện duy nhất trên khuôn mặt Long Dật Thần khi ngồi trước

màn hình theo dõi.

Mục Thanh Y có bề ngoài rất cổ điển tú nhã, lúc cô im lặng cô khiến người ta

cảm thấy cái vẻ nho nhã yếu ớt, ngượng ngùng e ấp, thế nhưng cá tính thật của

cô, thật sự có lỗi với cái ngoại hình mà ông trời đã ban cho. Đặc biệt là giờ

phút này, khi cô liên tục vừa đấm vừa đá, vừa chửi rủa, Long Dật Thần hiện đã

có thể hiểu thế nào là không thể đánh giá con người qua tướng mạo.

Ấn tượng đầu tiên về một người rất quan trọng, nếu ngày đó cô biểu hiện ra bộ

mặt của người phụ nữ đanh đá như thế này, anh nhất định sẽ không tới bắt

chuyện.

Thật là có tiền khó mua sớm biết rằng, bây giờ biết cũng đã muộn, ai bảo anh

không có tiền đồ để tim mình rơi vào đó, ngoài việc chấp nhận, cũng chỉ có thể

nghĩ cách kéo cô gái nhỏ đang cố gắng trút giận kia cùng mình rơi xuống thôi.

Cái này chính là “một người vui không bằng tất cả cùng vui”, huống hồ tình yêu

vốn không phải màn độc diễn, nếu không thì nhất định sẽ không có kết quả gì

đâu.

Nhìn cô gái kia đã thôi hành hạ cái gối mà chuyển sang đập thú nhồi bông trên

giường, Long Dật Thần mím môi, ánh mắt tuyên thề nhất định phải kiên trì, tựa

lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

- Long Dật Thần —

Bỗng nhiên có người quát tên mình, anh vội vàng ngồi thẳng lưng, nhìn lên màn

hình theo dõi, Mục Thanh Y căm hờn huơ nắm tay.

- Một ngày nào đó, tôi phải mang cả xấp tiền dày ném vào mặt anh mới thỏa

nguyện!

Anh lặng lẽ nở nụ cười, những ý tưởng của cô luôn làm anh phải ngạc nhiên.

- Nhưng mà, tôi có thể tìm ở đâu nhiều tiền như vậy để ném anh, hơn nữa lấy

tiền dọa người có chút lãng phí, còn không bằng đem cho người ta... nhưng mà

tôi thích hơn...

là đem tiền đập dô mặt anh ấy thích hơn dù lãng phí)


Cô tiếp tục chìm đắm trong thế giới của bản thân, không biết trên lầu có người

vì câu nói của cô mà đang cười té ghế.

Khuôn mặt Long Dật Thần không chút biểu cảm nhìn bóng dáng đang bận bịu mà vui

vẻ lau tủ kính trong kia, hai tay vì dùng sức quá mạnh mà xé toạt xấp tài liệu

trên tay.

- Tổng giám đốc.

Tài xế cẩn trọng gọi, e sợ không khéo lại bị “giận cá chém thớt”.

-Về công ty.

- Vâng.

Tài xế vừa lái xe vừa thầm thắc mắc trong lòng. Không biết tổng giám đốc suy

nghĩ cái gì? Ngày nào cũng tới nhìn cô Mục, nhìn đến khi khuôn mặt tối sầm lại,

nhưng lại không làm cái gì cả.

- Cậu xem cô ấy có phải rất vui vẻ không?

- Cô Mục dường như vẫn luôn rất dễ vui vẻ.

Tài xế thành thật nói.

- Tìm vui trong khổ.

Anh lạnh lùng nói.

Tài xế lập tức im lặng.

Tuy rằng trên tay đang cầm tập tài liệu, nhưng anh đọc mà không xem được câu

nào, cô gái kia thật sự muốn làm mình mệt chết sao?

Cô rất nghiêm túc, bắt đầu kiếm tiền, cô lại còn liều mạng làm việc, ban ngày

đi làm, buổi tối điên cuồng sáng tác, anh thấy cô một ngày không ngủ quá ba

giờ, cũng không hiểu nổi cô làm thế nào vẫn có thể tươi cười sáng lạn như ánh

mặt trời như vậy.

Mặc kệ cô có mệt hay không, anh cũng không thể tiếp tục thờ ơ đứng nhìn.

- Quay lại.

- Dạ?

Tài xế sửng sốt.

- Quay lại cửa hàng tra


XtGem Forum catalog