
vậy, cô trực tiếp tự tử có vẻ hạnh phúc
hơn.
Cô giống bị ong mật chích mông nhảy tưng tưng trở về phòng, đem những thứ ngày
hôm qua lấy ra nhét trở vào hành lý, trực tiếp xách về phía thang máy.
Cao ốc Tôn Tước, bye bye, cô nhất định là không tốt số được ở trong căn hộ sang
trọng như vậy.
3 phút sau, bảo vệ cao ốc nhìn thấy cô giống như cơn lốc lướt qua đi ra ngoài,
tiện đà biến mất.
“Kia không phải là cô Mục trong nhà anh Long sao?”
“Hình như là vậy.”
“Gọi điện thoại cho anh Long đi.”
“Nhanh chút.”
“Cô ấy giống như chạy nạn vậy.” Nhìn phương hướng Mục Thanh Y biến mất, bảo vệ
Giáp tràn đầy cảm xúc nói.
“Đúng là rất giống.” Bảo vệ Ất đồng ý.
“Nhìn không ra cô ấy có chỗ nào quyến rũ, anh Long không ngờ lại thích một cô
bé như vậy, không thể hiểu nổi.”
“Tôi cũng không hiểu.”
Bà tám Bà tám Bà tám...
Khoé miệng Long Dật Thần vẫn lộ ý cười, tuy rằng anh không phát giác, nhưng
nhân viên nữ trong “Cao ốc Long thị” lại vì một chút cười ở khoé miệng tổng
giám đốc, chỉ số háo sắc tăng theo cấp lũy thừa khiến cho hiệu suất làm việc
suy giảm mạnh.
Vẻ mặt của một người có thể phong phú tới trình độ nào? Hôm nay anh muốn mở
rộng tầm mắt.
Khi gương mặt trái xoan thanh tú của Mục Thanh Y tức giận, các loại vẻ mặt thay
nhau trình diễn, biến hóa cực nhanh, toàn bộ chủng loại làm cho anh kinh ngạc
không thôi.
Thật ra anh cũng không có thói quen ăn sáng, có điều, nhìn thấy bánh mì trứng
thơm ngào ngạt cô đặt trên bàn, nhất thời tò mò nên ngửi một hơi, sau khi nhìn
thấy vẻ mặt của cô, đơn giản là cướp lấy, mà biểu hiện của cô hiển nhiên không
làm anh thất vọng, vô cùng phấn khích.
Cái loại giận mà không dám nói gì, ảo não mà đau lòng, lên án cùng khinh bỉ
này... Một ánh mắt, một động tác nhỏ, đều làm cho anh càng muốn đùa cô, muốn
nhìn cô biểu lộ ra càng nhiều cảm xúc.
“Tâm trạng hôm nay của tổng giám đốc có vẻ tốt lắm.” Thư ký vào đưa cà phê tò
mò nói.
“Cũng không tệ.”
“Rất ít thấy tổng giám đốc có tâm trạng tốt như vậy.” Người thư kí già phục vụ
hơn nửa đời người ở Long thị mặt mày vui vẻ nhìn cấp trên.
“Tôi nghĩ tâm trạng tốt này sẽ kéo dài được một thời gian.”
“Ồ?” Vừa nghe có vẻ là tin tốt.
Nhưng, không khéo di động trên bàn vang lên, mà Long Dật Thần vốn dĩ tâm trạng
tốt sau khi nghe điện thoại thì sắc mặt nhanh chóng kéo mây đen dày đặt. “Đi
rồi? Được, tôi biết rồi.”
“Tổng giám đốc?” Thư ký cẩn thận gọi, sợ mình sẽ bị liên lụy.
Tốt lắm, trong ba mươi năm cuộc đời của anh, lần đầu tiên gặp được cô gái chạy
trối chết liên tiếp hai lần giống như Mục Thanh Y vậy. Cô coi thường sức hút và
tài lực hùng hậu của anh quá đáng, bây giờ bỏ qua hứng thú, chỉ vì vấn đề mặt
mũi đàn ông, anh cũng phải bắt cô trở về.
Tốt nhất cô nên an phận, trước khi anh chủ động buông tha, đừng hòng thoát khỏi
anh nữa.
Ánh mắt anh chợt lóe lên tia u ám, vận mệnh tương lai của Mục Thanh Y từ đây
bụi bậm phủ mờ. (trần
ai lạc định)
Bác thư kí già bắt đầu thấy tội nghiệp cho người đã chọc giận tổng giám đốc.
Bình thường người có thể làm cho bộ mặt u ám ít ai biết đến của anh xuất hiện
thì người đó tới số chắc rồi.
Chẳng qua, bác cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết ai đã chọc vào tổng giám đốc
quanh năm sắc mặt không rõ buồn vui của bọn họ?
-Thư kí Dương, bác ra ngoài trước đi, nếu có việc tôi sẽ gọi bác.
- Được, tổng giám đốc.
Chờ thư ký rời khỏi phòng làm việc, Long Dật Thần không chút do dự quay ngay
một dãy số điện thoại. Ở Đài Bắc, Mục Thanh Y không có người thân hay bạn bè
nào khác, hơn phân nửa vẫn sẽ là đi tìm cái cô “biên tập nhỏ” kia.
- Chị Quả Quả.
Sau tiếng hét vang như gặp được ánh sáng cuối đường hầm, Mục Thanh Y trong tư
thế lấy trọng lực tăng tốc độ lao thẳng tới cô ôm ấp.
Quách Quả Lan nhịn không được bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn.
- Thanh Y, em tính giết người hả?
-Em đã quyết định sẽ ở chung với chị Quả Quả, chị thấy có vui không?
Cô dùng vẻ mặt thật ngọt ngào hỏi.
- Bây giờ chị đang rất khốn khổ.
Cô nói thật, xương sườn cô vừa bị đụng cho sắp gãy tới nơi.
- Thật không nể mặt người ta mà.
Quách Quả Lan đẩy cô ra, không muốn cho cô tiếp tục đàn áp lồng ngực mình thêm
nữa.
- Không phải em vào Tôn Tước ở sao? Làm sao mà lại chạy tới đòi chen chúc với
chị?
Cô ta có vẻ hưng phấn quá mức, thái độ đó làm cô cảm thấy nghi ngờ.
Đem hành lý ném xuống sàn nhà, Mục Thanh Y vui vẻ nhảy lên sô pha, nhấc đĩa hoa
quả trên bàn lên và bắt đầu... điên cuồng gặm.
Thấy cô cố ý lảng tránh, Quách Quả Lan biết nhất định là có vấn đề ở đây.
- Em trốn đi chủ nhà có biết không?
- Tại sao em phải nói cho anh ta biết?
- Anh ta là chủ cho thuê nhà mà.
- Đúng rồi, anh ta chỉ là chủ cho thuê nhà mà thôi, ngoài ra em không nợ anh ta
tiền thuê, bỏ đi, dựa vào đâu mà lại phải nói cho anh biết?
Mục Thanh Y nói cũng có vẻ hợp lý hợp tình.
- Thì xuất phát từ phép lịch sự cũng có thể thông báo với người ta một tiếng
mà.
Quách Quả Lan cố gắng dạy cho cô chút lễ nghi làm người cơ bản.
- Em mặc kệ anh ta.
Tiếp tục cố gắng gặm quả táo, táo nhà chị Quả Quả thật thơm giòn làm làm s