Disneyland 1972 Love the old s
Tổng Tài Chung Nhà, Xấu Xa

Tổng Tài Chung Nhà, Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321222

Bình chọn: 10.00/10/122 lượt.

ao.

Thấy cô không thèm coi ai ra gì, tới nhà mình mà chỉ ngồi gặm táo, Quách Quả

Lan lắc đầu cười.

Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô ấn phím nghe, sau đó vẻ mặt trở nên phức

tạp, nhìn về phía kẻ đang ra sức tiêu diệt đám hoa quả.

Mục Thanh Y không hiểu cho nên nhìn lại cô. Chị Quả Quả nhận cú điện thoại làm

sao mà cứ dùng ánh mắt như quỷ điếu nhìn mình vậy?

- Thanh Y, điện thoại.

Hả? Cô nghi ngờ nhận máy.

- A lô.

- Mục Thanh Y.

Giọng nói có vẻ nghiêm túc, hơn nữa nghe ngờ ngợ, hơi quen tai.

- Vâng, ai vậy?

- Long Dật Thần.

- Ai nhỉ?

Nghe cái tên cũng cảm thấy có chút ấn tượng.

Người bên kia đầu dây quả thực đang bóp chặt điện thoại, giờ phút này anh muốn

túm lấy cổ cô mà gào lên. Cô ở nhà anh một ngày, vậy mà ngay cả tên anh cũng

không nhớ là sao?

- Chủ cho thuê nhà của cô!

Giọng nói có vẻ cực kỳ phẫn nộ.

Mục Thanh Y đưa tay xoa nhẹ sau gáy. Kỳ lạ, sao tự nhiên có chút lạnh nha.

- Có chi?

- Cô quyết định không thuê nhà?

- Ừ, tôi chỉ là kẻ phúc bạc mệnh hèn, nghĩ tới nghĩ lui thấy không thích hợp

sống ở một nới lộng lẫy xa hoa như vậy, cho nên tôi quyết định sẽ đi tìm nhà

lần nữa.

- Tốt lắm.

Ồ! Cô nghe không sai chứ, anh nói tốt lắm nha.

- Vậy cảm ơn.

Người ta không ngại, cô đương nhiên lại càng không để ý.

- Tôi nhớ rõ có người đã từng nói, chỉ cần chủ nhà không ngại, cô ấy sẽ ở lại

trong một quãng thời gian “vĩnh viễn sánh cùng thiên địa” mà. (dài lâu như

trời đất)


Sau gáy càng lạnh, ngay cả đám lông tơ cũng nhịn không được, đồng loạt dựng

đứng lên hưởng ứng sự kiện lớn này.

- Làm ơn đi, tôi nói giỡn thôi không được hả.

- Cho nên lời cô vừa nói, tôi cũng coi như là giỡn thôi.

Ngang như cua? Hai mắt Mục Thanh Y phút chốc trợn to hết cỡ, chút nữa thì rớt

luôn ra ngoài. Người này thật ra muốn gì đây? Nói xong một câu rồi dập máy luôn

à, cả cơ hội chống án cũng không cho cô.

Lóe sáng, lại lóe sáng, Quách Quả Lan cảm thấy tâm hồn cô đã muốn xuất khiếu

tới cảnh giới cao nhất rồi.

- Chị Quả Quả...

Giọng nói tựa như sắp khóc.

- Ừ.

Con bé kia đang bị sốc, an ủi một chút vậy.

- Em không muốn làm osin.

- Hả?

Hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của cô.

- Nhà anh ta rộng lắm, một mình quét dọn mệt chết luôn.

Tiếp tục lên án.

- Anh Long bảo em làm osin?

Không thể nào đâu.

Dừng một chút, cô nhấn mạnh.

- Khả năng này rất lớn.

- Em nghĩ nhiều quá rồi.

Khả năng tưởng tượng của con bé này vô cùng phong phú.

- Mới nghĩ đã thấy khủng bố rồi. Nếu thành sự thật nhất định em sẽ chán đời đi

tự sát.

Đối với cách nói này, Quách Quả Lan kiên trì giữ lại ý kiến. Trên cơ bản, cá

nhân cô cho rằng dù người trên thế giới này có chết sạch, Mục Thanh Y cũng vẫn

sẽ giống như một con gián kiên cường mà sống.

- Vậy bây giờ em dự dịnh như thế nào?

-Chỉ cần không phải làm osin, em sẽ trở về.

Dù sao có thể ở căn hộ đáng mơ ước như vậy, ngẫm lại cũng là điều khiến cho

người ta thèm thuồng chứ bộ.

- Vậy tại sao em lại chạy tới đây?

Quách Quả Lan chống nạnh trừng mắt.

Đưa tay gãi đầu, vẻ mặt cô hiện lên sự hoang mang.

- Chắc là do nhất thời xúc động đó.

Nghe vậy, Quách Quả Lan bất lực vỗ trán.

Vài tiếng đồng hồ sau, Mục Thanh Y, cả người lẫn hành lý đều bị cô ném ra khỏi

cửa chính nhà mình.

- Chị Quả Quả vô tình quá, cứ như vậy mà ném người ta ra khỏi cửa, làm người ta

đau lòng quá đi à.

Lưng đeo hành lý, tay ôm máy tính, vừa đi cô vừa ‘ghi nợ’.

-Cô Mục.

Cô tiếp tục đi, trên đời họ Mục cũng nhiều dữ, cô hình như không quen người lái

chiếc BMW.

-Cô Mục Thanh Y.

Lúc này, cô không thể không dừng bước, nghiêng đầu nhìn người mở cửa chiếc xe

BMW.

- Tôi không biết anh nha.

- Tôi là lái xe của anh Long.

- Anh Long —

Chỉ có chủ nhà mới của cô họ Long mà thôi! Mục Thanh Y vì cuối cùng cũng nhớ ra

họ của gã chủ cho thuê nhà bất giác tủm tỉm cười.

- Có việc gì sao?

- Tổng giám đốc bảo tôi chở cô về.

- À.

- Mời cô lên xe đi.

5 phút sau khi ngồi trên xe, Mục Thanh Y bắt đầu nghi ngờ, bản thân hình như

đang ngồi trên một chiếc xe bắt cóc.

- Hướng này đi đâu vậy?

- Công ty.

-Công ty! - Cô nhịn không được cao giọng thốt lên.

- Đúng vậy, tổng giám đốc đã dặn như thế.

- Tôi tới công ty của anh ta làm gì?

Cô không định đổi sang công việc mới, lại càng không muốn làm cấp dưới của anh

ta. Trực giác mách bảo đi tới đó sẽ gặp tai họa.

- Tôi cũng không biết, cô có thể tự mình hỏi tổng giám đốc.

Cô đương nhiên sẽ hỏi, chỉ có điều, điều kiện đầu tiên để làm việc đó là phải

gặp anh ta đã.

- Tại sao tôi lại không được mang đồ đạc lên?

Khi cô xuống xe, một vấn đề nhỏ đã xảy ra.

- Tổng giám đốc có dặn, hành lý, tôi sẽ giúp cô mang về Tôn Tước.

Khuôn mặt mỉm cười của người lái xe làm cô muốn sử dụng bạo lực, căn bản là cô

chả làm chuyện gì khiến cho người ta phải bật cười như vậy cả.

- Vậy làm phiền anh.

Giọng nói này chắc chắn là được phát ra qua kẽ răng nghiến chặt.

Lái xe vẫn tiếp tục mỉm cười như cũ, thậm chí nụ cười còn có xu thế mở rộng

nữa.

Mạnh tay đóng sầm cửa xe, cô sợ chậm chút nữa mình sẽ xông tới đè bẹp anh ta.

Anh gọi cô lên lầu thì cô phải lên