
mạnh cô vào bàn … vì quá bất ngờ Lăng Tịnh Hy kéo cả đống chén dĩa trên bàn xuống đất, những mảnh vỡ vì thế cắt trúng tay Lăng Tịnh Hy làm tay cô toàn máu.
Lăng Tịnh Hy chật vật đứng dậy, ánh mắt như con dao muốn đâm chết Hạ Quân Đồng, cô tiến tới, từng bước một nhưng sau đó Vương Vũ Hàn đã xuất hiện.
“ Hàn.”
Hạ Quân Đồng thấy Vương Vũ Hàn, vẻ mặt gian xảo, ác độc khi nãy biến mất, cô ôm tay hắn nũng nịu.
“ Hàn, anh phải cho em lời giải thích, rốt cuộc cô ta là tình nhân của anh phải không ?”
Vương Vũ Hàn thấy tay Lăng Tịnh Hy chảy máu rất nhiều, mày nhíu chặt nhưng không tiến tới, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
“ Có gì không được sao ?”
“ Đương nhiên là không rồi, em không thích cô ta, anh đuổi cô ta đi đi.”
Hạ Quân Đồng chớp chớp đôi mắt hồn nhiên, nắm lấy tay Vương Vũ Hàn lắc lắc.
Lăng Tịnh Hy nhìn một màng này, cảm giác đó lại xâm chiếm tim cô, rất khó chịu, còn mang theo một chút chua xót nhưng cô không lên tiếng, cô muốn xem Vương Vũ Hàn sẽ phản ứng như thế nào ?
“ Được … nếu em đã không thích thì anh sẽ chìu em vậy ?”
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút ôn nhu khiến tim Lăng Tịnh Hy trùng xuống. – ‘hắn nói thế là sao ?’
Đôi mắt diều hâu nhìn Lăng Tịnh Hy rất lâu, môi lạnh lùng lên tiếng. – “ Cút.”
Lăng Tịnh Hy vẫn ngây ngốc không động đậy, cô cho là mình nghe lầm.
“ Tai cô có vấn đề sao ? tôi bảo cô cút ngay.”
Lần này âm thanh cao đến mức có thể khiến kẻ điếc cũng nghe được huống chi là người nguyên ven như Lăng Tịnh Hy.
Cô cắn môi, khóe mắt có chút cay cay, nở nụ cười khổ nhìn hắn.
“ Đây là món quà thứ ba … anh muốn tặng tôi phải không ?”
Hạ Quan Đồng nhíu mày, cũng không muốn dây dưa lâu, cô lên tiếng nhắc nhỡ.
“ Lăng Tịnh Hy, cô nên biết điều một chút.”
Lăng Tịnh Hy không quan tâm Hạ Quân Đồng nói gì ? mắt cô vẫn chăm chú nhìn Vương Vũ Hàn, cô thật sự nhìn không ra trong đôi mắt ấy đang ẩn chứa diều gì nhưng cô sẽ đợi.
Làm ra vẻ mặt khổ sở, nở một nụ cười cay đắng.
“ Vương Vũ Hàn, cám ơn anh đã cho tôi một đêm sinh nhật thật khó quên … suốt cuộc đời tôi … sẽ không bao giờ quên cái ngày hôm nay.”
Một giọt nước mắt rơi xuống, Lăng Tịnh Hy đi ngang qua Vương Vũ Hàn, cánh tay đầy máu đánh vai vào hắn bỏ đi.
_____________________________
Không gian trở nên yên tĩnh, Vương Vũ Hàn đứng đó, mắt hướng về những mảnh vỡ trên sàn nhưng thật sự là hắn đang nhìn về vệt máu trên đó.
Hạ Quân Đồng thấy hắn lặng, cứ nghĩ hắn giận, cô cười giãn hào.
“ Hàn, anh giận em sao ?”
“ Không … sao tự nhiên lại chạy đến đây ?” – Hắn vuốt tóc cô, nhẹ giọng.
“ Em không phải cố ý làm anh mất mặt nhưng em thật không thích cô ta.”
Hai tay nhỏ bé ôm chặt hong hắn, mặt vừi vào ngực hắn, cô nỉ non.
“ Hàn, anh hứa với em một chuyện được không ?”
“ Ừm.”
“ Sao này, ngoài em ra, không cho anh có người phụ nữ khác.” – Cô ngước nhìn hắn, giọng ngọt ngào nhưng có chút bướng bỉnh.
Hắn cười nhẹ. –“ Chỉ có một mình em.”
Sau đó đẩy nhẹ cô ra. – “ Anh còn chút việc phải làm, Dương Nghị sẽ đưa em về.”
Hạ Quân Đồng chu miệng, vẫn ôm chặt hắn nhưng không lâu, cô nhón chân hôn nhẹ môi hắn ngoan ngoãn gật đầu rời đi.
Trong nhà hàng giờ chỉ còn Vương Vũ Hàn, tia mắt lạnh băng nhìn xuống các mảnh vỡ, giọng trầm xuống.
“ Đã xảy ra chuyện gì ?”
Nhân viên run rẩy không nói nên lời, chủ nhà hàng mặt tái mét đi đến, nói là đứng trước mặt hắn nhưng thiếu điều muốn quỳ xuống luôn.
Nhưng không nói thì chỉ có con đường chết, sau đó ông chủ kể toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra cho hắn nghe.
Sắc mặt Vương Vũ Hàn ngày càng tối, tay cũng xiết chặt cho thấy hắn đang cố nén cơn giận mà không đánh chết người trước mặt.
“ Dương Nghị.” – Hắn lên tiếng.
Dương Nghị bước lên đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo của hắn.
“ Không phải tôi bảo cậu trông chừng cô ta rồi sao ?”
“ Vương tiên sinh, tôi đã cho người canh chừng Hạ tiểu thư nhưng người của cô ấy đã đánh thuộc hạ của chúng ta bị thương … tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Tuy giải thích nhưng là do hắn thất trách lại quá khinh suất, lần này nếu Vương Vũ Hàn trách phạt hắn cũng cam chịu.
Cứ nghĩ hắn sẽ nổi trận lôi đình nhưng chỉ nghe tiếng thở dài.
“ Bên Man Cảnh Ân có tin tức gì chưa ?”
“ Nghe Chấn Phi nói, tình hình bên đó rất loạn.”
“ Được rồi, cậu quay về tổ chức đi.” – Nói xong, hắn quay người bước đi. Bệnh Viện Tư Nhân
Trước phòng cấp cứu, Triệu An Tuệ ngồi trên dãy ghế dành cho bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cửa phòng.
Lăng Tịnh Hy cầm mốt ít thức ăn, vẻ mặt đau khổ đi đến ngồi cạnh Triệu An Tuệ, đưa bà một chai nước suối nhưng bị bà hất ra.
“ Mẹ …”
“ Tôi không phải mẹ cô.” – Bà lạnh giọng, quay sang nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Dù cô có muốn sống buông thả như thế nào cũng phải nghĩ cô đang mang thân phận của ai mà sống ? con gái tôi từ nhỏ rất ngoan, chưa hề làm ra chuyện hèn hạ như thế này … cô, cô đã hủy danh tiết của nó rồi, có biết không hả ?”
Nói một lúc, bà nghẹn ngào khóc. Tịnh Hy không may mất sớm, cứ tưởng may mắn có lại con gái nhưng không ngờ cô ta lại làm ra chuyện bại hoại như thế ? … thật đáng xấu hổ mà.
“ Mẹ, mẹ nghe con giải thích có được không ? con có nỗi