
BMW X5.
Thấy cô do dự,
anh tự tin nhẹ nhàng nói: “Em yên tâm, anh không phải yêu quái rừng xanh, sẽ
không ăn thịt em đâu.”
Cô khẽ nhếch môi
cười, trong đêm đôi đồng tử ánh lên như hai viên ngọc. Chỉ cần em không phải
yêu quái là được rồi, Tống Thư Ngu cảm thấy da đầu có chút râm ran, anh định
thần lại và nhét xe đạp của cô và khoang xe.
“Em ở khoa nào?”
“Tài chính.” Lúc
lên xe mới có cảm giác nước mắt trên mặt lạnh buốt, cô lau khóe mắt, cũng chỉ
vì lúc nãy không khống chế nổi cảm xúc nên nước mắt mới rơi.
Tống Thư Ngu gật
gật đầu, anh không có ấn tượng gì với cô, chắc là sinh viên năm nhất. Nhớ lại
có người cũng thế này, đôi mày chau lại, nước mắt chực rơi, anh ngước mắt nhìn
xung quanh, chỉ là không ngây thơ và tuyệt sắc bằng thôi. Năm ngoái người đó
ngồi bên cạnh anh, cũng mang vẻ mặt u buồn như có màn tơ dày vướng vít nơi đáy
mắt, Tết năm nay gặp lại, khuôn mặt u buồn khi xưa đã được thay thế bằng niềm
hạnh phúc. Tống Thư Ngu rất hiểu, niềm hạnh phúc đó là gì.
Trong xe vang lên
ca khúc trong album Matsuri của Kiyoshi Yoshida làm bầu không khí nóng lên, âm
thanh vô cùng sôi động, càng lúc càng lớn như thủy triều dâng. Anh thuận tay
tắt đi, tiếng nhạc ầm ĩ trong xe bỗng tắt ngấm, khiến người ta càng cảm nhận
được sự yên ắng đến ngạt thở như hai bên đường với hàng cây ngô đồng ngoài cửa
xe.
Lúc xuống xe,
Trần Uyển cảm ơn mãi, nhìn theo ánh đèn sau của chiếc X5 dần khuất sau khúc cua
mới sực nhớ mình chưa hỏi tên anh là gì.
Đại học Đông Bắc
sắp xếp ký túc xá cho Tống Thư Ngu với điều kiện khá tốt, phòng mới được tu
sửa. Các trường cao đẳng đại học trong nước thường có những người Trung Quốc
rất sính ngoại, họ học đại học bốn năm trong nước, thi đậu vào một trường danh
tiếng ở nước ngoài, đăng vài bài thu hút trên Tạp chí Học thuật, khi về nước họ
không là giáo sư thì cũng là phó giáo sư, quả là bước nhảy thần tốc so với việc
học nghiên cứu sinh trong nước rồi làm giảng viên, sau đó mới từ từ leo lên học
hàm Phó giáo sư.
Dĩ nhiên, vị trí
của Tống Thư Ngu ở Đại học Đông Bắc không chỉ dựa vào lý lịch chói lọi, mà các
môn Nghiệp vụ tài chính, Tài chính tiền tệ, cùng với môn học lựa chọn là Đầu tư
ngân hàng do anh giảng dạy vì mang nét đặc sắc trong phương pháp truyền đạt và
có góc nhìn khác nên được mọi người đánh giá rất cao.
Trong phòng luôn
bật hệ thống sưởi ấm, anh cởi áo khoác với phong cách cổ điển hiệu Burberry và
thay bằng một bộ đồ thể thao. Trong thư phòng, ngoài giá sách đặt mấy quyển về
bệnh đậu mùa ra, trong không gian trống huơ trống hoác chỉ có thêm một chiếc
ghế tay vịn theo phong cách Gothenburg và một dàn âm ly do chính anh gom góp
lại. Anh thích hiệu Hifi đến phát cuồng, nhưng tối nay anh không hề có chút
hứng thú nào.
Tần Tiểu Ngũ về
Bắc Kinh hơn nửa tháng rồi mà vẫn bặt vô âm tín. Vivian không dám đi tìm, hôm
nay lại gọi điện đến chỗ anh. Anh nghĩ ngợi rồi bấm số củ Tiểu Ngũ.
“Tiểu tử, chuyện
chơi bời ở Tô Châu để tôi giải quyết giúp cậu hả?”
Từ phía bên kia
tiếng đánh mạt chược vọng tới, Tần Tiểu Ngũ hình như gọi một người khác đến thế
chân, đi được hai bước thì hỏi một cách mập mờ: “Sao thế? Hay là cậu nhớ tớ
rồi? Lão đại đặc biệt gọi điện đến để chọc phá tớ hay sao?”.
“Tưởng Tiểu Vi
của cậu quan tâm, muốn biết ngày cậu trở lại nên gọi điện đến chỗ tớ đấy.”
“Hừ, tớ đã làm
chuyện gì chứ. Cuối năm rồi nghĩ cách đòi tiền đây mà. Con gái ấy mà, cứ được
chiều chuộng một cái là được đằng chân lân đằng đầu.”
Tống Thư Ngu nghe
giọng điệu Tần Tiểu Ngũ có vẻ không vui, anh vặn âm lượng dàn âm ly ở mức nhỏ
nhất: “Hình như bị ai làm cho bực mình rồi. Ai đã đắc tội với cậu thế?”.
“Phiền phức”, đầu
dây bên kia im lặng một lúc, “Số của tớ là phải đưa con gái đi dạo phố hay sao
chứ? Về mấy hôm ngày nào cũng đi dạo, cũng phải biết đau chân chứ”.
Tống Thư Ngu khẽ
cười, chẳng mấy người có thể khiến Tiểu Ngũ nhẫn nhịn đưa đi dạo phố. “Đưa bà
xã tương lai đi shopping là vinh dự mà, người khác đâu có vinh dự ấy.”
Tần Tiểu Ngũ văng
tiếng thô tục: “Im ngay, đâu thể tùy tiện tìm kiếm vợ như thế được. Tớ muốn
chơi bời thêm mấy năm nữa”, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Cậu ăn Tết ở đâu? Chúng
mình bàn bạc chút, đi Tam Á tắm nắng cũng được, xa chút thì đi quần đảo
Maldives”.
“Tớ còn chưa
tính, tới đó hãy hay.”
“Được rồi, tớ sẽ
về cúi đầu trước ông già, mùng Một về Tế Thành để thăm hai người con tài giỏi
của bác cả rồi lượn luôn, chẳng thích làm bữa thù tạc. Lúc đó gọi Diệp lão tứ
một tiếng, mấy anh em ta tụ họp vui vẻ.”
“Năm ngoái Diệp
lão tứ bận bịu đến nỗi chân chạy không chạm đất, một tháng thì có hai mươi ngày
ở ngoài, ai biết anh ta có rảnh không chứ?” Tống Thư Ngu không nghĩ Tết nguyên
đán Diệp Thận Huy sẽ đi Giang Ninh, lúc nào cũng cảm thấy ngoài vẻ hài hòa giữa
anh ta và Tiểu Mi ra còn có gì đó khiến người khác không suy xét nổi. Nhớ đến
mấy nắm đấm vô tội năm đó, trong ánh mắt anh hiện lên một tia nhìn đầy lo lắng.
“Này, tớ bảo,
việc tớ nhờ cậu dò hỏi giúp, cậu đã làm chưa đó?”
Tống Thư Ngu lấy
lại tinh thần, sững người