
động trong lòng đã không thể kìm nén được,
anh áp sát vào cô, hơi thở lướt qua vành tai, khuôn mặt, muốn tận hưởng làn da
trắng như tuyết của cô, nhưng lại có cảm giác như mình đang đối mặt với một
viên châu báu mà bản thân không nhẫn tâm chạm vào: “Em nói xem, nếu anh làm gì
em ở đây thì Phương lão nhị sẽ như thế nào?”
Phía sau có nhân viên tạp vụ đi qua lấy rượu, anh càng ép
sát cô hơn, cảm giác như da thịt họ hòa quyện lấy nhau. “Gọi Phương lão nhị lại
đây, chúng ta thử xem.”
“Cút…” Trần Uyển cố quẫy đạp, nhưng cô càng vùng vẫy bao
nhiêu thì anh càng siết chặt lại bấy nhiêu, cổ tay cô nhanh chóng bị anh kìm
chặt. “Cút đi! Đồ điên, đồ bệnh hoạn… ”
Trần Uyển dùng tất cả những lời lẽ chửi bới mà cô từng được
nghe. Trong mắt anh thoáng chút ngỡ ngàng, sau đó cười hì hì. “Anh cứ tưởng em
không tiếp đãi anh vì thẹn thùng, hóa ra cũng chỉ là kẻ dựa dẫm. Em đừng làm bộ
làm tịch với anh nữa, dựa dẫm vào Phương lão nhị thì có cái gì tốt chứ? Tiền
không, thế lực không, mấy người đang ngồi ở lầu hai trên kia cũng có thể đùa
chơi hắn đến chết.” Anh lại dùng sức đẩy Trần Uyển sát vào tường, liếm vành tai
cô, cảm thấy cô đang run rẩy thì anh càng thêm khó chịu. “Nói thật đi, một lần
làm với em bao nhiêu tiền? Nói giá đi anh đây sẽ đáp ứng.”
Cô tức đến nỗi run lên bần bật, mỗi lần run rẩy lại cảm thấy
hơi thở nóng bỏng của anh càng thêm gần.
Tần Hạo không đợi cô trả lời, đầu lưỡi lại lướt lên vành tai
cô. Anh thích phản ứng của cô, cơ thể trong vòng tay anh như mềm nhũn, khẽ run
rẩy, ngay cả hơi thở cũng gấp gáp. Anh khẽ nới lỏng cánh tay, đầu lưỡi rà theo
vành tai cô rồi lướt xuống.
Anh muốn hôn vào cái cổ trắng ngần của cô, luôn muốn chiếm
hữu đường cong tuyệt mỹ ấy, hôm nay cuối cùng anh cũng được nếm trải… Trong
tích tắc, anh bị cô dùng lực đẩy ra. Nỗi căm hận và phẫn nộ bùng phát như đã
khiến cô thành con người khác, không cần suy nghĩ cô thẳng tay tát mạnh vào mặt
anh, “Đồ khốn nạn, vô liêm sỉ”. Giọng nói của cô cũng run run theo những ngón
tay hướng vào anh, toàn bộ sự việc như thế nào cô đều có thể đoán được, lớn
bằng này tuổi rồi cô chưa bao giờ cảm thấy nỗi nhục nhã dần dần lan tỏa đến
từng chân tơ kẽ tóc như thế.
Trên đời này, người dám động tay động chân với Tần Hạo cũng
chỉ có cha, ngay cả những khi phạm lỗi ông nội cũng không nỡ đánh, mà người
chịu phạt chính là hai người anh con bác, người bị quở trách cũng là cha anh.
Tần Trọng Hoài muốn dạy dỗ con trai cũng chỉ có thể đánh vào lưng mấy cái, nếu
không thì ông nội sẽ nổi giận, vợ sẽ la lối. Tính ra số lần Tần Hạo thật sự bị
đánh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bây giờ bị tát một cái, anh thừ người, rượu
cũng tỉnh ra nhiều.
Từ năm mười bảy tuổi anh đã đi theo đám bạn xấu chơi đùa
biết bao nhiêu cô gái. Thói đời bây giờ coi trọng vật chất, có ai chê tiền đâu
chứ? Cho dù là mấy cô gái trẻ hay là mấy tiểu minh tinh mới vào nghề, cô nào
cũng có “giá”, chỉ cần đưa ra giá hợp lý là có thể chơi bời thoải mái, chơi bời
hả hê, chơi bời như lẽ đương nhiên, anh chưa bao giờ gặp cô gái nào không chịu
khuất phục và bảo vệ trinh tiết đến cùng. Thấy Trần Uyển vẫn đứng đó run lẩy
bẩy, trong ánh mắt bừng bừng ngọn lửa phẫn nộ như muốn nuốt chửng đối phương,
anh sững người nhìn cô, không đoán được là cô vẫn đang tiếp tục làm bộ làm tịch
hay thật sự đó là bị xúc phạm.
“Em…” Lời nói chưa dứt thì cánh cửa trước mặt có mấy tên lực
lưỡng xông vào, Tần Hạo biết là không xong rồi, quan sát một chút, đằng sau
không còn đường lui, anh liều mình lao về phía trước đón cú đấm đầu tiên.
Trần Uyển không ngờ chỉ một chút công sức cũng đã thay đổi
được tình thế, lắng lại cơn tức giận để nhìn, hóa ra là Lục Chỉ dẫn người đến.
“Chị dâu, chị đứng sang bên đi, thằng khốn này rất khó xử lý, chị đừng đứng đó
để bị thương”. Lục Chỉ biết chuyện lần trước Đường Hội bị đập phá có dính dáng
đến một kẻ lợi hại, chính là kẻ đang đứng ngay trước mặt đây. Nghe nhân viên
phục vụ quầy – Tiểu Lý – nói chị dâu bị ức hiếp, Lục Chỉ đã vội gọi mấy tay bảo
vệ đến. Nhìn thấy Tần Hạo, Lục Chỉ cũng ngây người một chút, nhưng cho dù đó là
tên gai góc nào, nếu đã dám động vào chị dâu ở ngay trong địa bàn này thì lẽ
nào lại để yên?
“Đừng đánh nữa, Lục Chỉ, dừng tay lại.” Trần Uyển thấy họ
đấm đá túi bụi, bất giác lo lắng sẽ xảy ra chuyện.
“Kéo nó vào kho rượu.” Không ngờ rằng tên khốn này khỏe đến
thế, may mà Lục Chỉ dẫn theo mấy người nữa đến, nếu không khó mà khống chế
được. Lục Chỉ sợ sự việc này sẽ gây náo loạn mọi người ngoài kia, ảnh hưởng đến
kinh doanh nên quay lại nói với bọn đàn em.
“Chị dâu, thằng khốn này rõ ràng là cố ý. Vừa rồi ở phòng
VIP số tám nó cố chuốc cho anh Chính uống hơn nửa chai Bacardi, ngay cả nước đá
cũng không cho uống. Anh Chính mới nằm xuống nghỉ, nó đã chuồn ra đây gây
chuyện.”
Tần Hạo bị đẩy vào chiếc ghế ở chính giữa phòng chứa rượu.
Anh lấy lại bình tĩnh để nhận định tình hình, cũng chẳng có gì phải sợ sệt cả,
kẻ phải lo lắng về hậu quả sau này chính là đối phương. Chỉ là hai tay không
thể đánh lại bốn, anh đã lãnh