
úc này, Cang thèm có một đứa con, một mái ấm thật sự. Chỉ có
con mới họa may cứu vãn được hạnh phúc khá mong manh ấy nhưng điều đó
xem ra xa vời lắm, xa vời lắm.
Nuốt tiếng thở dài, Cang dụi điếu thuốc hút dở rồi mở máy tính lên. Với anh hiện giờ làm việc là cách tìm quên để sống. Nhã Ca mỉm cười khi thấy Cứ bước đến quầy của mình.
Đáp lại nụ cười rất duyên của cô là gương mặt lạnh tanh của Cứ. Anh cộc lốc :
- Giám đốc gọi kìa !
Nhã Ca ngạc nhiên :
- Giám đốc gọi em hay chị Tường ?
Vẫn giọng điệu dấm dẳng Cứ nói :
- Gọi em chớ gọi Tường làm chi.
Nhã Ca ấp úng :
- Ông ấy gọi em có chuyện gì ?
Cứ nhún vai :
- Ai mà biết. Em đi mau lên để ổng chờ rồi đổ quạu đó.
Nhã Ca chậm rãi đi dọc các quầy hàng bán quần áo cao cấp rồi đồ trang sức,
mỹ phẩm, nón, giày dép để tới căn phòng cuối hành lang. Căn phòng mà
không nhân viên nào muốn gõ cửa vì ai cũng biết khi được gọi vào đó là
lành ít dữ nhiều.
Vừa đi, Nhã Ca vừa suy nghĩ. Cô chả gì phải sợ tay giám đốc Chí Phèo ấy. Cô đã gởi đơn xin nghỉ việc và lão ta năn nỉ làm
trở lại chí ít cũng phải hết tháng.
Nhân viên ở đây sợ lão vì sợ mất việc, còn Nhã Ca đã liều khi viết đơn rồi thì cần gì phải sợ, phải đi
nhanh như lời Cứ vừa dọa chớ.
Rất bình tĩnh cô gõ cửa và chờ nghe
tiếng "vào đi" hách dịch của lão, nhưng cô chả thấy động tĩnh gì. Chả lẽ lão ta... ngủ rồi à ?
Nhã Ca đưa tay lên gõ cửa lần nữa. Xui cho cô lần này cánh cửa mở ra, tay Ca mất đà gõ như đánh vào gương mặt đầy râu lười cạo của giám đốc Cang. Bất ngờ nên Cang lãnh đủ cú gõ hơi mạnh của Nhã Ca.
Hồn vía lên mây, Nhã Ca rối rít :
- Xin lỗi. Cháu xin lỗi.
Cang lầu bầu :
- Đúng là lấc xa lấc xấc. Vào đi !
Nhã Ca bước vào và khựng ngay khi thấy Quân. Anh đang ngồi trên salon kê gần bàn làm việc của giám đốc và đang mỉm cười với cô.
Giọng Cang vang lên :
- Hai người cứ tự nhiên nhé !
Dứt lời, anh bước ra ngoài sập cửa lại.
Quân đứng dậy mời :
- Em ngồi đi Nhã Ca.
Ngồi xuống đối diện với Quân, Nhã Ca hỏi :
- Anh định nói gì với em đây ?
Quân trầm giọng :
- Anh xin lỗi về những chuyện chị Trúc Quỳnh đã gây ra cho em.
Nhã Ca nhếch môi :
- Sao lại khách sáo như thế khi anh không có lỗi gì hết.
Quân bứt rứt :
- Anh rất giận chị Trúc Quỳnh. Bà ấy không có trái tim.
Nhã Ca lắc đầu :
- Anh sai rồi. Chị Quỳnh có trái tim nên mới hành động như vậy.
Im lặng một vài giây, Nhã Ca nói :
- Chị Quỳnh khoe với anh chiến công của mình à ?
Quân lắc đầu :
- Không. Chính Cang đã nói với anh.
Nhã Ca trợn tròn mắt :
- Sao ông ta lại... lại biết ?
Quân nói :
- Cang chỉ biết em là người quen của anh, do anh gởi vào làm thôi.
Nhã Ca hỏi :
- Nhưng gia đình anh là cổ đông lớn của công ty phải không ?
Quân gật đầu. Nhã Ca nói một hơi :
- Thảo nào, chị Quỳnh mới phật ý nhân viên một chút là cả siêu thị đã ồn
ào náo loạn. Người ta nhìn em như nhìn một phần tử bất hảo, chuyên môn
ăn cắp. May mà có đặt camera theo dõi, nếu không em chả biết phải trốn
đi đâu cho hết nhục.
Quân ôm trán :
- Anh thật xấu hổ với em và
mất mặt với Cang. Chị Quỳnh lớn rồi nhưng tâm vẫn hẹp hòi như con nít
quen được nuông chiều đâm ra ích kỷ.
Nhã Ca thản nhiên :
- Em không trách chị ấy. Nhưng chắc em xin nghỉ vì sợ anh phải khó xử với giám đốc Cang.
- Không sao. Cang với anh là chỗ chân tình. Hơn nữa, anh cũng làm việc ở tổng công ty mà.
- Càng chân tình, em càng nên nghỉ vì thế nào người ta cũng tò mò thắc mắc về mối quan hệ giữa anh và em.
Quân xua tay :
- Em lo xa quá. Anh quan hệ rất rộng, chả ai thắc mắc, tò mò đâu.
Nhã Ca cao giọng :
- Với những gì vừa xảy ra với em và chị Quỳnh thì khối người thắc mắc ấy.
- Khối người nào đâu ?
Nhã Ca liếm môi :
- Ít ra cũng có giám đốc Cang và trưởng phòng Cứ. Họ hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta. Em rất khó chịu.
Quân bật cười :
- Đó là cái nhìn méo mó của đàn ông, em để ý làm gì. Cứ an tâm làm việc ở đây. Nếu em làm chỗ khác, anh thấy lo.
Nhã Ca chớp mắt. Cô chợt cảm động vì những lời rất thật tình của Quân.
Mặt anh chợt nghiêm lại :
- Nghe Du nói, anh mới biết em và con bé ở chung nhà trọ. Sao em không ở với bà ngoại ?
Nhã Ca nghe cổ mình nghẹn đắng. Cô nhìn Quân rồi buông từng tiếng :
- Ngoại em mất đã mấy năm rồi.
Quân thảng thốt :
- Trời ơi ! Vậy mà...
Nhã Ca hít hít mũi :
- Nếu còn ngoại, em đã không nuốt nước mắt tới tìm ông ấy để đòi tiền.
Hồi còn sống, ngoại nuôi em khôn lớn, nuôi em ăn học bằng thúng xôi gấc. Ngoại chết rồi, em đúng nghĩa mồ côi.
Quân ngập ngừng :
- Thế còn mẹ em ? Dì ấy ở đâu ?
Nhã Ca lắc đầu :
- Dường như ở Úc, nhưng không hề có tin tức, cũng có thể mẹ em cũng chết
rồi. Hiện tại em còn một người dì ruột nhưng em không ở chung được vì
ông dượng rất khó tính.
- Lâu nay em lấy đâu ra tiền để sống ?
- Em cho thuê ngôi nhà của bà ngoại, số tiền thuê nhà không được bao
nhiêu, nếu hà tiện cũng qua ngày. Chỉ khổ tiền học phí đóng một lần quá
nhiều.
Quân ngậm ngùi :
- Anh hiểu. Từ giờ trở đi, anh sẽ lo cho em.
Nhã Ca nhìn anh :