
iết phản bác ra sao, bởi vì quả
thực cô chưa bao giờ cảm nhận được nhịp tim của anh, da thịt của anh. Đối với
cô mà nói, đó chỉ là một dãy số liên tiếp mà thôi!
Trịnh Minh Hạo thấy cô
không nói tiếng nào, lại bắt đầu mặt dày khoác lác: "Anh rốt cuộc không
hiểu nổi, phụ nữ thích anh có thể xếp thành ba vòng từ trong ra ngoài, tại sao
em không chịu nhìn nhận đúng về anh chứ?"
"Bởi vì em tuệ nhãn
cao siêu, không chạy theo mắt thẩm mỹ của người phàm."
Trịnh Minh Hạo phì cười:
"Mong em vui lòng chỉ giáo!"
Lăng Lăng hắng giọng nói:
"Đàn ông, quan trọng nhất là cảm giác an toàn. Anh nói xem, giống Tạ Đình
Phong có nhiều cơ hội thay lòng đổi dạ hơn, hay là giống Albert Einstein thì
xác suất thay lòng đổi dạ cao?"
"Việc này cũng không
nhất thiết, có rất nhiều ông chủ vừa già vừa xấu vẫn bao các ngôi sao điện ảnh
đó thôi."
"Vậy anh nói đàn ông
mỗi ngày lái Audi TT phóng trên đường có cảm giác an toàn, hay là đàn ông toàn
tâm toàn ý ở trong phòng thí nghiệm tập trung nghiên cứu có cảm giác an
toàn?"
"Em cảm thấy Dương
Lam Hàng có cảm giác an toàn sao?"
Anh ấy là người không an
toàn nhất trong số đàn ông không an toàn.
"Anh ta là thầy giáo
của em, anh đừng nói bậy!"
"Anh chỉ hỏi em anh
ta có cảm giác an toàn hay không thôi mà. Em chột dạ cái gì vậy?"
Lăng Lăng quay mặt đi,
nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Trịnh Minh Hạo, sợ ánh
mắt của mình sẽ tiết lộ bí mật tận đáy lòng.
Cô nói: "Nếu trên
thế giới chỉ còn lại hai người đàn ông là anh và Dương Lam Hàng, em tình nguyện
treo cổ tự vẫn."
"Bạch Lăng Lăng, đến
bao giờ em mới có mắt thẩm mỹ chính xác hả?"
Mắt thẩm mỹ? Cô cười, nụ
cười giống như gió cát xoay vần trên bầu trời thành phố, phiêu bạt vô chừng...
Thành phố B thay đổi rất
nhiều, từ lâu đã không còn tìm thấy nét đẹp đầy ngạc nhiên như thuở ban đầu gặp
gỡ - loại tầng sâu văn hóa mang tính lịch sử như thế này. Rất nhiều ký ức của
con người bị năm tháng làm phai màu, vì thế sẽ đặc biệt nổi bật lên vài nét
tươi sáng sống động trong bức tranh ấy.
Thành phố B trong trí nhớ
của Lăng Lăng, là một thành phố ảo mộng.
Cô từng ngồi trên bậc cầu
thang của Cố Cung, chống cằm nghe ba kể chuyện lịch sử văn hóa ngàn năm của
Trung Hoa. Cô từng đứng trước di tích Viên Minh Viên, nắm tay ba khóc sướt
mướt. Bởi vì ba nói với cô: Là người Trung Quốc, không được quên đi quá khứ!
Trong trí nhớ của cô,
thuyền hoa trong Di Hòa Viên, Tiêu Tương Quán trong Đại Quan Viên, rồi cả gấu
trúc trong vườn bách thú vẫn còn mang màu sắc sống động, thế nhưng ba của cô
mãi mãi là sắc màu lấp lánh nhất trong mọi màu sắc...
Mười năm trôi qua, ánh
hào quang của ông chưa bao giờ phai nhạt...
Thế nhưng, tiếng khóc
kiệt quệ cùng những lời trách cứ đau xé ruột gan của mẹ cũng chưa bao giờ nhạt
phai...
"Mười năm trước, anh
đạp xe tới đón tôi, mồ hôi ướt đẫm, thề non hẹn biển... Mười năm sau, anh đánh
xe Audi đi đón cô ta, điều hòa mát mẻ, tình yêu nồng cháy... Đàn ông! Đây chính
là đàn ông!"
"Tại sao, tại sao
anh không thể cả đời làm một anh giáo nông thôn không có tương lai..."
...
Trong những năm tháng lên
núi xuống quê đó.
Rất nhiều học sinh ưu tú
thành thích nổi bật bị phân công đến những vùng thôn quê xa xôi trên núi. Ba
của Lăng Lăng được phân làm giáo viên tại một trường trung học thôn quê, ở nơi
đó ông cùng cô gái xinh đẹp nhất thôn quen biết yêu thương nhau, rồi kết hôn.
Bảy, tám năm sau khi khôi phục chế độ thi vào đại học cao đẳng, ông thi đậu đại
học T, tốt nghiệp xong ông ở lại công tác trong cục thuế thành phố.
Ông đón vợ và con gái ba
tuổi vào thành phố, cả gia đình chen chúc nhau trong một căn gác nhỏ rộng hơn
mười mét vuông, mặc cho cuộc sống túng quẫn, người vợ cần cù giản dị của ông
vẫn vất vả làm việc, chăm lo gia đình, chăm lo con gái, không một lời than thở.
Từng năm qua đi, địa vị
của ông mỗi ngày một cao, cuộc sống cũng sung túc dần, khoảng cách giữa ông và
người vợ trình độ văn hóa không cao theo đó ngày càng xa... Ông không quen nhìn
bà vì bình nước khoáng mà cò kè mặc cả với người thu gom đồng nát, không quen
nhìn bà hàng ngày mặc quần áo bằng loại vải thô rẻ tiền nhất, càng không quen
nhìn bà dùng phương thức la to quát lớn giáo dục con gái...
Họ bắt đầu khắc khẩu,
chiến tranh lạnh, tình cảm nồng thắm khi xưa ngày càng tiêu biến theo những
trận cãi vã ầm ĩ. Giữa cuộc hôn nhân đầy khủng hoảng, người thứ ba thông minh
xinh đẹp, ôn nhu săn sóc xuất hiện, càng góp phần mạnh mẽ vào sự diệt vong của
hôn nhân... Ông ra đi, bỏ lại một tờ chứng nhận ly hôn, cùng toàn bộ người
thân.
Sau khi ông đi, Lăng Lăng
mỗi ngày đều đứng chờ ở cửa, cô cứ ngỡ ba sẽ trở về...
Nhưng ông không quay về
nữa.
Là đàn ông bạc tình thành
tính, hay là do kẻ thứ ba vô đạo đức?
Đều không phải, là do phụ
nữ không thể kháng cự sức hấp dẫn của đàn ông ưu tú, cũng như đàn ông không
chống cự nổi trước sự quyến rũ của mỹ nhân... Nếu Tôn Trung Sơn có thể vì Tống
Khánh Linh mà vứt bỏ vợ, Trương Học Lương đến sáu mươi tuổi vẫn còn cưới người
khác, người ta cò