
, mùi hương cũng mơ hồ, nụ hôn cũng mơ hồ... Thứ duy nhất rõ ràng chỉ là
sự thống khổ, cô liều mạng giãy dụa, chống cự, cô cắn anh, đánh anh...
Trong lòng cô nhớ đến một
người đàn ông khác!
"Không...
phải!" Lăng Lăng cố gắng phát ra âm thanh từ miệng lưỡi cứng ngắc.
"Người em yêu là
tôi!" Anh buông cô ra, lớn tiếng nói với cô. "Tôi không phải một dãy
số hư ảo, tôi tồn tại chân thực... Tôi mới là người em yêu nhất!"
"Không phải, không
phải!" Cô khóc ngồi bật dậy, bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Giấc mơ thật đến đáng sợ!
Lăng Lăng vùi đầu vào giữa hai đầu gối, hai tay luồn trong mái tóc dài rối
tung... Trong phòng chỉ còn chiếc chuông gió san hô đang khẽ ngân lên những
tiếng cô đơn...
"Lăng Lăng, cậu lại
gặp ác mộng hả?" Tiểu Úc mờ mờ mịt mịt hỏi.
"Không có gì đâu! Tớ
đến phòng tự học đọc sách một lát đây."
Ôm sách đi trên hành lang
yên tĩnh, nước mắt cô tí tách rơi trên mặt đá cẩm thạch. Cái gì
là khát vọng chân thật nhất của cô, cái gì là sự ép buộc của lý trí. Cảnh trong
mơ đã cho cô đáp án - bất luận bạn có thừa nhận hay không, chuyện xảy ra khách
quan trong mơ thường chính là khát vọng bị đè nén lâu ngày tại nơi sâu thẳm
trong lòng người. Mà điều cô có thể làm, vẫn là tiếp tục đè nèn phần khát vọng
ấy!
******
Do rạng sáng mới ngủ nên
khi Lăng Lăng tỉnh dậy thì trời đã tối. Sau khi thức giấc, cô không mở máy
tính, ôm điện thoại đã tắt máy ngồi trên giường hết nửa tiếng.
Cái cần đối mặt thì phải
đi đối mặt thôi. Cô thu hết dũng khí khởi động máy, gọi điện cho Dương Lam
Hàng. Giọng anh nhỏ hết mức, giống như đang bận họp. Lăng Lăng sợ rằng nếu đợi
thêm lát nữa thì dũng khí của mình sẽ bay biến gần hết, bèn cố gắng tới cùng
dứt khoát nói với anh, cô muốn mời anh ăn cơm, có chuyện quan trọng cần nói,
rồi báo thời gian và địa điểm.
Anh "Ừ!" một
tiếng.
"Vậy em không làm
phiền thầy nữa! Chào thầy ạ!"
Ngắt điện thoại, cảm giác
ràng buộc từng chút từng chút trong tim không hiểu sao cứ vương vấn không
nguôi.
Nhoài người nhìn ra cửa
sổ, mỗi một góc sân trường đều lưu dấu kỷ niệm. Cô phải rời khỏi đây, đem tuổi
thanh xuân để lại, đem tình cảm để lại nốt, giữ cho mình có lẽ chỉ còn nỗi khát
vọng cô không dám đối mặt trong những giấc mơ giữa đêm khuya.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm
cười với bầu trời.
Ông nội nói: Thế giời này
rất công bằng, hiện tại chịu khổ càng nhiều, tương lai sẽ càng hạnh phúc!
Tương lai, cô vẫn luôn
phó thác kỳ vọng vào tương lai.
Ngồi trước máy tính khởi
động máy, sau khi QQ tự động đăng nhập, ava "đầu hói nhỏ" phía dưới
màn hình đang vui vẻ lắc lắc cái đầu to đáng yêu của mình. Tay cô tạm dừng giây
lát, mở ra tin nhắn.
"Lăng Lăng, hoặc bắt
đầu, hoặc kết thúc, chúng ta gặp nhau đi. Tối mai sáu giờ, anh ở nhà hàng cơm
Tây XX chờ em."
Cô cứng người trước máy
tính, muốn cười, nhưng mắt lại ngập nước. Anh đã trở về, lúc anh nên về nhất,
cũng là lúc anh không nên về nhất.
Mười hai giờ trưa, mặt
trời chói chang lên cao, nhưng trong nhà hàng vẫn lạnh lẽo u ám. Dương Lam Hàng
ngồi ngay ngắn đối diện Lăng Lăng, vẻ mặt xám xịt.
Lăng Lăng không dám nhìn
thẳng vào anh, liếc mắt cũng không dám, tầm mắt khiếp sợ chuyển qua chiếc
cà-vạt trước ngực anh. Đây là cà-vạt cô tặng, kiểu dáng thực ra không quá xấu,
nhưng màu hồng phấn kia mang trên người anh, rõ ràng không hợp tí nào. Hơn nữa
đường vân thô kệch trên cà-vạt, hoa văn chẳng theo trật tự nào, càng nhìn càng
thấy dung tục. Tuy rằng Dương Lam Hàng đã cố ý chọn một chiếc áo sơ-mi cùng
tông màu để mặc với nó, nhưng vẫn vô vọng mà làm hỏng cả cái áo may thủ công
tinh xảo. Cô cười chua xót, thật không xứng. Cà-vạt đã không xứng, cô lại càng
không xứng!!!
"Thầy Dương."
Lăng Lăng cuối cùng cũng mở lời. "Thầy Dương, em không muốn học tiến sĩ
với thầy, em xin lỗi. Thật sự rất xin lỗi, em đã phụ sự kỳ vọng của thầy!"
"Vì sao?"
"Bởi vì..." Cô
cầm ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch cả ly "Ngũ Lương Dịch".
Vị cay xè làm tê liệt nỗi thống khổ trong cô, cũng mang đến cho cô dũng khí.
"Em thích thầy. Mỗi
ngày em đều muốn nhìn thấy thầy, từng phút từng giây đều muốn, em... sợ càng
lún càng sâu, sẽ không tự khống chế được bản thân... Vì vậy, em xin thầy, hãy
cho em tốt nghiệp đi."
Dương Lam Hàng nhìn cô,
giọng nói cứng rắn lạnh lẽo. "Nếu em thực sự muốn tốt nghiệp, tôi có thể
tôn trọng lựa chọn của em. Em không cần dùng đến cách này."
"Em..."
Lăng Lăng không dám nhìn
anh, giọng nói của anh sắc bén như lưỡi dao, rạch một nhát thật sâu lên lồng
ngực rỉ máu của cô. Phải chăng tỏ tình cũng giống như "đùa với lửa",
tự làm tự chịu.
"Em muốn tốt nghiệp,
có thể! Hãy cho tôi biết lý do thực sự."
Lý do thực sự? Anh còn
muốn lý do thực sự nào nữa đây? Yêu phải thầy giáo của mình, lời nói vô liêm sỉ
như vậy cô cũng đã nói ra rồi, chính là không muốn lừa gạt anh. Thế nhưng, anh
lại không tin.
"Em không lừa thầy,
em nói thật lòng. Em sợ nhìn thấy thầy, thậm chí nghe thấy tên của thầy cũng
sợ..."
Giọng nói Dương Lam Hàng
âm trầm đáng sợ. "Em ngẩng đầu lên, nhìn tôi!"
Lăng Lăng ngẩng đầu,
khuô