
im bất thường của anh. Hiện giờ chắc sắp
sửa vô khúc dạo đầu!
Cô còn chưa chuẩn bị tâm
lý nha, hơn nữa, ban ngày ban mặt thế này, người qua xe lại tấp nập... Cô rất
muốn cự tuyệt, tuy nhiên, rượu đế năm mươi hai độ không phải đồ thường, cô
không những toàn thân bủn rủn vô lực, đầu lưỡi cũng mất luôn kiểm soát.
"Thầy, thầy
Dương..." Cô run như cầy sấy gọi anh, thanh âm phát ra cũng mềm nhũn, vô
cùng dụ dỗ người ta mơ mộng.
"Hử?"
Tay anh lướt qua, kéo dây
an toàn phía bên phải cô, chồm người qua cô, khóa chặt lại. "Có chuyện
gì?"
"Á, không có gì
ạ!" Lăng Lăng sờ sờ khuôn mặt đỏ bừng của mình, nhịp tim hỗn loạn hồi lâu
không chịu bình ổn.
Nhất định là nằm mơ nhiều
quá! Người ta thắt dây an toàn cho mình, cô còn tưởng anh muốn hôn...
Thấy cô mang vẻ mặt xấu
hổ đến phát hoảng như thiếu nữ, ánh mắt Dương Lam Hàng đột nhiên sáng rực, so
với mặt trời còn chói mắt hơn. "Em nói thật đấy chứ?"
"..."
Một câu Dương Lam Hàng
hỏi ra, đến mười thiên tài còn không trả lời được, huống chi một Bạch Lăng Lăng
ngốc ngếch! Lăng Lăng còn chưa nghĩ ra rốt cuộc mình có thật lòng hay không,
hoặc có bao nhiêu thật bao nhiêu giả, anh đã khởi động xe, lái về phía trường
học.
Lúc chờ đèn đỏ, anh nới
lỏng cà-vạt, hỏi cô: "Em thật sự thích tôi sao?"
Cô gật đầu một cái. Để
gia tăng độ đáng tin, lại gật gật mạnh hơn.
"Đã bao lâu
rồi?" Giọng anh cất cao hơi bất thường.
"Lúc đi công tác
thành phố B ạ." Cô nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước, không may bỏ qua mất
ánh mắt nóng bỏng như dung nham của Dương Lam Hàng.
"Cho nên em muốn
chạy trốn, nhân lúc bản thân còn chưa chìm đắm quá sâu mà rời xa tôi."
"Vâng!"
Cô chờ Dương Lam Hàng từ
chối mình, chờ anh nói: Em là một cô gái tốt, nhưng tôi không thích em, vĩnh
viễn sẽ không thích em. Nhưng anh không nói tiếng nào, tiếp tục chuyên tâm lái
xe.
...
Suốt đường đi, anh dường
như đang nghĩ đến chuyện gì thú vị, cứ cười cười mãi, cười đến mức trong lòng
cô phát nhột. Bởi vì có thể khiến một người có khả năng tự kiềm chế như Dương
Lam Hàng không nhịn được cười, còn tủm ta tủm tỉm, chắc chắn sắp xảy ra một sự
kiện chấn động lịch sử khiến người ta choáng váng. Lăng Lăng không ngừng nhìn
quanh quất bên ngoài, vài lần anh giảm tốc độ, cô đều có cảm giác muốn nhảy
khỏi xe.
...
Xe anh tiến vào cổng
trường, vòng vèo mấy lượt, đã đứng trước khu nhà trọ lỗi thời dành cho chuyên
gia của trường. Cô đang định mở cửa xe, anh đã nhanh chân bước qua, giúp cô mở
cửa.
"Cảm ơn thầy!"
Cô biết anh bận tâm đến bàn tay bị thương của mình, lồng ngực bỗng thấy ấm áp.
Thầm nghĩ: Hay là cô đừng đi nữa, mỗi giờ mỗi phút đều có thể nhìn thấy anh,
cho dù chỉ vụng trộm yêu anh, cũng là một loại hạnh phúc... Nhưng cô lập tức
phủ định ý tưởng ích kỷ này, cô hạnh phúc, còn người khác thì sao?
"Em chờ tôi một
chút, tôi đi đỗ xe."
"Vâng!"
Anh đem xe đỗ tại chỗ đỗ
đằng xa rồi quay lại, rất tự nhiên cầm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi vào hành lang
cũ kỹ âm u. Cô vừa định giãy ra, liền nghe thấy anh nhỏ giọng nhắc nhở:
"Bên trong tối, em cẩn thận một chút."
"Dạ!" Nếu đã
vậy, thôi cứ để anh dắt một lát đi. Cô thực sự sợ mình té bị thương trước cửa
nhà anh!
Có một giọng nói từ chân
trời vọng tới: Xì! Cầu thang di tích lịch sử của khu nhà trọ nữ còn tối hơn, cô
còn không chạy hai bước một là gì. Lăng Lăng vờ không nghe thấy!
Nhẹ nhàng lên tới lầu
năm, cô nghe thấy anh nói: "Đến nơi rồi." Hơi thất vọng trong giây
lát, anh trọ cao hơn tí nữa thì tốt biết bao! Tốt nhất anh cứ dắt cô như vậy,
đi đến cuối con đường đời...
A! Chỉ cần Dương Lam Hàng
tỏ ra săn sóc mình một chút, cô lại phát bệnh tưởng tượng lung tung rồi! Thật
hết thuốc chữa!
...
"Mời vào." Anh
mở cửa, nghiêng người mời cô vào.
Cô bước vào trong, tò mò
nhìn quanh phòng ở của anh, thứ đầu tiên đập vào mắt là sàn nhà bằng gỗ thật,
những đường vân gỗ tự nhiên mà giản dị. Đồ đạc trong phòng khách chỉ có một
chiếc sô-pha bọc vải màu vàng nhạt cùng một chiếc bàn trà nhỏ bằng gỗ. Ngay cả
ti-vi cũng không có. Cô tìm thấy trên tầng dưới cùng của kệ để giày một đôi dép
lê màu đỏ còn mới tinh, bèn thay giày, mang dép đi vào trong.
Nhà anh hoàn toàn không
giống với hình dung của cô. Bố trí hai phòng ngủ, một phòng khách theo kiểu cũ,
diện tích không hề lớn, ánh sáng cũng không tốt, bày biện đơn điệu trong phòng
trông hơi nghèo nàn. Thông qua cửa phòng đang mở, cô thấy trong phòng ngủ anh
thực sự chỉ có một chiếc giường đơn, đầu giường đặt một chiếc đèn bàn bằng sắt
kiểu giả cổ. Một gian khác là phòng làm việc, có một chiếc bàn viết cùng một
giá sách nhét đầy sách vở.
Đây là nhà anh, không có
phòng rộng, không màu sắc rực rỡ, không trang trí xa hoa, nhưng khắp nơi tản
mát ý vị độc đáo của riêng anh - giản dị, trầm tĩnh.
"Em cứ ngồi tự
nhiên." Anh chỉ vào sô-pha.
Cô vừa ngồi xuống, liền
thấy anh mở từng nút áo vest, nới lỏng cà-vạt.
Cởi quần áo chi nhanh
vậy! Nhịp tim lẫn ý thức của cô bắt đầu hỗn loạn, hoảng hốt đem túi trong tay
ôm vào ngực, hoang mang không biết làm sao nhưng vẫn cố ra vẻ trấn tĩnh.