
n mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, nghĩ đến sắp tới sẽ không còn
được nhìn thấy khuôn mặt này nữa, cô hoàn toàn có thể lường trước những tháng
ngày về sau sẽ gian nan khổ sở biết bao nhiêu. Nhưng mà cô phải vượt qua, nhất
định phải vượt qua...
"Sợ tôi? Bởi vì em
không thể chịu nổi sự nghiêm khắc và trách mắng nặng nề của tôi? Hay là do vị
trưởng phòng công ty điện trẻ tuổi đầy hứa hẹn kia coi trọng em, dùng mức lương
cao tám ngàn tệ muốn em tới làm trong bộ phận của anh ta?"
Lăng Lăng hoảng sợ nhìn
Dương Lam Hàng, lẽ ra cô sớm nên biết việc này không thể gạt anh, dù sao, anh
cũng là thầy của cô, thông báo tuyển dụng nhân viên dĩ nhiên anh phải nắm rõ.
Cô thật khờ! Cô lại làm việc ngu ngốc rồi!
"Em xin lỗi!"
Cô nhìn thấy trong ánh
mắt của Dương Lam Hàng nỗi đau đớn cùng thất vọng sâu sắc, cô biết... Anh bồi
dưỡng cô, dùng cả tâm huyết, cả sự chân thành. Vậy mà thứ cô báo đáp lại là sự
phản bội thế này đây. Nhưng cô còn có thể làm gì? Không có cô, Dương Lam Hàng
vẫn có thể dạy dỗ vô số sinh viên còn xuất sắc hơn cô. Cô không thể, ở bên anh,
cô không làm được gì cả!
Cô cúi đầu nhìn vết phỏng
lớn trong hai lòng bàn tay, giờ phút này, không hề đau một chút nào...
"Tôi không muốn nghe
xin lỗi! Tôi muốn biết lý do, nếu là vì tiền lương, tôi có thể cấp nhiều hơn,
nếu vì phát triển sau này, tôi có thể cho em nhiều cơ hội hơn, rốt cuộc em muốn
cái gì?"
Em muốn anh!!! Cô mỗi đêm
nằm mơ, đều mơ thấy họ yêu nhau, yêu đến mâu thuẫn, yêu đến rối bời. Lăng Lăng
nhìn anh, cô có thể nói ra sao?
Cô nhìn anh, nở nụ cười:
"Thầy Dương, phải làm sao thì thầy mới tin lời em? Nếu không, tối nay em
đến nhà thầy qua đêm nhé."
Anh tức giận đến mức
khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, khóe môi co rúm, tay anh run run.
Nhìn thấy Dương Lam Hàng
vốn bình tĩnh lại bị cô chọc tức đến mức này, Lăng Lăng bỗng cảm thấy thật buồn
cười, thật sự rất buồn cười. Cô cười, cười mãi, dốc hết chút sức lực cuối cùng
trong người mà cười.
...
"Được!" Nụ cười
trên mặt cô cứng đờ, cô hoàn toàn không tin nổi một chữ này lại có thể thốt ra
từ miệng Dương Lam Hàng!
Sau khi kinh ngạc trong
thoáng chốc, Lăng Lăng bừng tỉnh ngộ. Dương Lam Hàng thông minh đến mức nào,
chút tiểu xảo của cô làm sao che được hỏa nhãn kim tinh của anh chứ. Anh muốn
cô lấy gậy ông đập lưng ông, mà cô chỉ biết ngốc nghếch lần nào cũng cầm gậy
lên...
"Em..."
"Không dám đúng
không?" Anh mỉm cười nhíu mày, cười đến vô cùng mờ ám.
Có cái gì không dám chứ?!
Cô cũng không tin Dương Lam Hàng có thể ăn mình.
"Tại sao lại không
dám ạ?" Cô cố ý cười còn mờ ám hơn. "Thầy không sợ, em sợ gì
chứ."
Cô chờ biểu hiện kinh
ngạc của anh, chờ thấy anh khôi phục phong thái chính nhân quân tử.
"Bồi bàn."
Dương Lam Hàng ngoắc ngoắc ngón tay, nói với người phục vụ đang đi về phía
mình: "Tính tiền."
Sau đó, quay mặt lại nhìn
cô: "Vậy giờ ta đi thôi."
Hả!? Lăng Lăng quyết tâm,
đi thì đi, ai sợ ai nào! Coi ai cầm cự được đến phút chót!
Trên thực tế, việc gì khó
cũng đều có thể cắn răng vượt qua, nhưng Dương Lam Hàng này không phải cứ cắn
răng là có thể vượt qua đơn giản như vậy. Đầu tiên, anh đến đứng trước mặt cô,
từ đầu đến chân không chỗ nào không tao nhã. Nguyên một bộ lông không chút tì
vết, khiến cho con ruồi đầu óc mù mịt là cô thực sự không biết bới làm sao!
Tiếp theo, anh ga-lăng mở cửa xe cho cô, thản nhiên mở miệng. "Em muốn đến
nhà trọ của tôi, hay là khách sạn?"
Giọng điệu kia nghe giống
như muốn tìm chỗ cùng cô thảo luận báo cáo. Cô đặc biệt muốn nói: Em nghĩ thảo
luận đề tài, văn phòng thầy là thích hợp nhất. Nhung vì giữ gìn không khí, cô
nhịn!
"Thầy..." Lúc
này dúng kính ngữ rất không tự nhiên, cô sửa miệng nói: "Đến nhà của anh
đi."
Nói xong, toàn thân cô
đều nóng bừng, nhìn xéo qua gương chiếu hậu, mặt cô còn đỏ hơn con cua luộc.
Anh ngồi trên xe, mặt mày tươi rói nhìn cô: "Nhà tôi... chỉ có một giường
đơn."
Toát mồ hôi! Cô điên
cuồng lau lau! Giường kiểu gì cũng không sao, họ căn bản không cần xài nha! Lần
này Lăng Lăng quyết định liều chết chống cự đến cùng, cúi đầu nín nhịn cả buổi,
rốt cuộc nhịn ra một câu làm chính mình cũng muốn ngất.
"Có, là tốt
rồi..."
Lời vừa ra khỏi miệng,
khỏi nói cũng biết Lăng Lăng hối hận biết bao nhiêu. Nhỡ đâu, phải dùng tới cái
đạo cụ đó thì biết làm sao đây! Nhỡ đâu, anh vừa vào cửa, lạnh lùng nói một
câu: Lên giường đi. Biết làm gì rồi chứ! Nhỡ đâu, tự chủ của Dương Lam Hàng
không tốt như cô dự tính, cô lại nhất thời bị "sắc đẹp" mê hoặc, khó
mà giữ mình, vậy chẳng phải là... phạm sai lầm lớn rồi ư! Không việc gì, nhỡ
đâu thôi mà, chỉ là một khả năng nhỏ xíu trong hàng vạn khả năng mà thôi. Cô
không xui đến vậy đâu!
Ơ? Không khí xung quanh
sao lại biến hóa mãnh liệt thế này!
Lăng Lăng vừa hé mắt,
phát hiện thân thể Dương Lam Hàng hướng về phía mình, tay trái cũng vươn đến
bên mặt cô... Trong nháy mắt máu huyết ngưng đọng, mọi giác quan của cô cũng
đình chỉ hoạt động. Thân thể anh càng nhích càng gần, sắp áp vào người cô... Cô
hoàn toàn có thể cảm nhận được nhịp t