
ông
thành vấn đề."
Dương Lam Hàng gật đầu.
"Vâng, tuần sau tôi sẽ đi."
"Tốt lắm." Hiệu
trưởng Châu vỗ vai Dương Lam Hàng, nhìn thoáng qua Bạch Lăng Lăng, cái nhìn
không một chút trách cứ, phần nhiều là lo âu. "Hàng, sắp tới bình chọn
giáo sư rồi, có một số việc... phải chú ý ảnh hưởng một chút."
"Tôi... hiểu."
"Hiểu là tốt rồi!
Cậu còn trẻ, tương lai vẫn còn phải tham gia bình chọn Thanh niên kiệt xuất,
học giả Trường Giang, có thể cả viện sĩ... Nhất định phải nắm chắc cơ hội thật
tốt. Bố cậu kỳ vọng rất cao vào cậu..."
Lăng Lăng nghe ra, hiệu
trưởng Châu nói những lời này không phải cho Dương Lam Hàng nghe, là ông cố ý
nhắc nhở cô: Dương Lam Hàng không phải một chàng trai bình thường, cuộc đời anh
sẽ được gắn với đủ loại vinh quang, những vinh quang đó tất nhiên không chấp
nhận bất kỳ một vết nhơ nào... Nếu yêu anh, tất sẽ không muốn trở thành vết nhơ
tẩy không đi trong cuộc đời anh, hủy hoại những vinh dự mà anh có thể dễ dàng
đạt được!
Hiệu trưởng Châu đi rồi,
Lăng Lăng mới nói: "Sau này... anh không cần đưa em về nhà trọ nữa. Nhỡ
đâu để người khác biết quan hệ của chúng ta..."
Anh đã vì cô mà từ bỏ tất
cả ở Mỹ, cô không thể lại làm cho anh "thân bại danh liệt".
"Loại chuyện này có
thể giấu được một lúc, không giấu được một đời, người khác sớm muộn gì cũng
biết."
"Nhưng không phải
lúc này."
"Anh không quan tâm
người ta nói cái gì, thật đấy!" Anh nói với cô: "Cùng lắm anh không
làm giáo sư, không làm thầy giáo nữa."
"Nhưng em quan tâm!
Thầy Dương, em là sinh viên của anh, ít ra anh nên chịu trách nhiệm với em
chứ..." Cô nở nụ cười, cười đến vô cùng xinh đẹp: "Đợi em tốt nghiệp
tiến sĩ, em sẽ không làm sinh viên của anh nữa. Em vẫn còn trẻ, em có thể
chờ..."
"Lăng Lăng..."
Cô ngắt lời anh, cười
tươi hơn nữa: "Chờ một ngày em đủ xứng đôi với anh, em nhất định sẽ cho
mọi người biết, em yêu anh!"
Dương Lam Hàng không cầm
lòng được ôm lấy cô. Người con gái như vậy, đáng giá để anh dùng toàn tâm toàn
lực bảo vệ cô ấy, nhưng cô lại hoàn toàn không cần...
"Thầy Dương, tự chủ
của anh ngày càng kém đó!" Cô cười đẩy anh ra, nghịch ngợm nháy nháy mắt,
vẻ mặt tràn đầy niềm vui không hề có chút miễn cưỡng hay tủi thân.
Anh biết, cô đã phải chịu
rất nhiều ấm ức, nhiều đến nỗi cô đã quen chịu đựng một mình. Cô cười càng
tươi, có nghĩa cô càng muốn che giấu sự hoang mang trong lòng.
"Lăng Lăng, anh có
thể làm gì cho em đây?"
"Em muốn đền hàng
net, bọn mình chat đi!"
...
Thật lâu trước kia, Lăng
Lăng vẫn luôn mơ ước một ngày nào đó có thể tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của anh
khi chat, hôm nay rốt cuộc cũng thực hiện được.
Tới hàng net, vừa mở máy
tính lên, cô nhìn thấy ava quen thuộc chớp sáng, cảm giác rầu rĩ bay biến sạch,
hô hấp cũng trở nên thông thuận.
"Lâu rồi không gặp,
dạo này anh khỏe không?" Lăng Lăng vừa gửi xong tin, len lén nhìn biểu
hiện của anh, anh cong ngón trỏ đặt bên môi che lại ý cười nơi khóe miệng,
đường nét trên mặt đều lộ ra những đường cong thanh tú nhất.
Cô thường xuyên thấy
Dương Lam Hàng cười, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh cười vui vẻ đến thế.
Một lát sau, ngón tay anh mới gõ trên bàn phím tựa chuồn chuồn lướt nước.
"Rất khỏe, vô cùng khỏe, chưa bao giờ khỏe như vậy..."
"Vì sao?"
"Vì... cảm giác sở
hữu thật sự rất rất tốt đẹp!"
Trong lòng Lăng Lăng chợt
rung động, nhớ tới những lần ôm hôn nồng nàn trào dâng, cơn sóng tình yêu cuồn
cuộn lại bắt đầu xao động trong cơ thể, cô hơi bối rối đánh chữ, xóa vài lần
mới gửi đi được một tin nhắn: "Anh rất thích em sao?"
Một tin nhắn nhanh chóng
chuyển lại: "Đúng vậy!"
"Bắt đầu từ bao
giờ?"
"Từ lúc em bảo anh
ngẩng đầu nhìn trời xanh, ngày đó em nói với anh: Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm
ơn ánh mặt trời chiếu xuống nhân gian!"
Lăng Lăng trộm liếc nhìn
anh một cái, vừa cười vừa đánh chữ: "Đó không phải ngày đầu tiên gặp nhau!
Anh không biết gì về em cả, vậy thích em chỗ nào?"
Dương Lam Hàng nghiêng
người nhìn cô, cúi đầu chậm rãi đánh chữ: "Thích em nhiều chỗ lắm, thích
nhất là... ở trước mặt em, anh nhận ra bản thân là một người bình
thường..."
Lăng Lăng kinh ngạc nhìn
anh. Anh tiếp tục đánh máy.
Lăng Lăng đợi thật lâu,
trên màn hình mới xuất hiện một tin nhắn: "Em làm cho một người đàn ông
mười sáu tuổi thi đậu MIT trở nên ngốc nghếch... Em khiến anh ngay cả lên lớp
cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, cười đến mức bị giáo sư đuổi ra
ngoài. Em hại anh lúc làm thí nghiệm, làm sao cũng không khởi động được thiết
bị, đem thiết bị ra sửa suốt đêm."
"Chuyện này liên can
gì tới em?"
"Bởi vì anh quên cắm
điện."
"Không thể
nào!" Cô quên luôn gõ chữ, trực tiếp hỏi anh.
Cô quả thực không thể tin
nổi một người đàn ông như Dương Lam Hàng lại có thể làm ra những chuyện ngốc
xít như thế.
Anh đưa tay vuốt má cô,
môi cô, dùng thanh âm nói với cô: "Sau khi em cho anh vào blacklist, anh ở
thư viện đọc sách suốt một đêm, khi rời đi, mới phát hiện mình xem ngược
sách... Ổ cứng máy tính anh bị hỏng, lúc anh ôm máy chạy đến dịch vụ sửa chữa,
anh chỉ có một ý nghĩ