
ra, che đi ánh nắng mặt trời oi ả.
"Nơi này có thể câu
cá, có thể ngắm sao, cũng có thể..." Âu Dương Y Phàm ho nhẹ một tiếng,
không nói gì thêm nữa.
Dương Lam Hàng cúi đầu
nhìn chiếc ghế nằm gọn gàng thoải mái dài hai mét, nếu thật sự có thể cùng Lăng
Lăng nằm trên đó, cùng tận hưởng cảm giác phiêu bạt giữa biển khơi mênh mông vô
bờ, ngắm mặt trời lặn, mặt trời mọc... Cũng xem như một ý kiến hay...
Cậu em họ này của anh quả
không hổ danh công tử đòa hoa ăn chơi, có thể đem *** cùng tình cảm ngây thơ
hòa trộn làm một.
"Em dẫn anh xuống
tầng dưới cùng xem nhé." Nói xong, Âu Dương Y Phàm lại theo cầu thang đi
xuống tầng thấp nhất.
Tầng dưới cùng là một
phòng ngủ rộng rãi, vừa bước vào, đập vào mắt đầu tiên là một chiếc giường ngủ
cỡ lớn, chăn đắp bằng tơ tằm màu tím buông rũ xuống trên nền thảm sàn bằng lông
dài màu trắng. Thứ còn bắt mắt hơn phải kể đến phòng tắm - nói một cách chính
xác, phòng thủy tinh hình cung hoàn toàn trong suốt, cảnh vật bên trong nhìn
không sót một thứ gì! Khiến người ta không muốn mơ tưởng xa xôi cũng khó...
"Hàng, đến lúc đó...
anh không cần quan tâm cô ấy có đồng ý hay không, cùng đừng bận tâm cái gì
phông độ ga-lăng, cứ trực tiếp ôm cô ấy ném thẳng lên giường... Giữa đại dương
mênh mông vô bờ này, kêu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay, em cũng
không tin cô ấy dám nhảy xuống biển tự sát!" Âu Dương Y Phàm thuận tay kéo
tủ đầu giường ra, ánh mắt gian tà cười cười: "Đừng nói em không đủ tình
huynh đệ, ngay cả áo mưa cũng chuẩn bị cho anh, loại mỏng nhất thế giới... Một
hộp có đủ không?"
Dương Lam Hàng mặt không
cảm xúc nhìn cậu ta.
"Cậu đem thảm,
giường, sô pha, ghế nằm dài cùng ghế mây đổi hết thành đồ mới cho anh."
Âu Dương Y Phàm không hề
nề hà gật đầu. "Được! Ai bảo anh là anh họ em! Ngay cả đồ ăn em cũng đổi
hết cho anh. Còn có yêu cầu gì, anh cứ nói."
"Chuẩn bị đồ ăn
nhiều một chút. Đem tốc độ đổi thành 5km/giờ, toàn bộ hành trình là bốn mươi
tám giờ, anh sợ Lăng Lăng bị say sóng!"
"Không thành vấn đề!
Còn gì nữa?"
Dương Lam Hàng đi ngang
qua bên người cậu ta, thản nhiên nói một câu:
"Một hộp, không
đủ..."
Lửa tình đè nén suốt năm
năm một khi đã bùng cháy, một hộp làm sao đủ?
Quá trưa.
Du thuyền tiến về phía
biển khơi mênh mông, Lăng Lăng đứng bên lan can tàu, hòa mình vào sóng nước vô
tận, trước mắt chỉ còn lại những đàn cá bị phân tán... Nhìn hoàng hôn dần
buông, cô hiểu rằng... đêm nay sẽ trải qua trên biển.
Cô không chỉ một lần nhìn
ra sự chờ mong trong mắt Dương Lam Hàng, cũng không tiếc nuối đem bản thân giao
cho anh. Chẳng qua là, nếu cho anh tất cả, sẽ đổi lại được kết cục thế nào
đây?!
Dương Lam Hàng từ trong
phòng điều khiển đi ra, đứng sau Lăng Lăng, du thuyền chìm nổi gánh lấy sức nặng
của sự kích động trong lòng anh, làn váy bị gió biển thổi tung khơi gợi khát
vọng trong anh. Có Trời biết, anh đã luôn nghĩ đến việc cởi bỏ áo quần mỏng
manh của cô, biến cô thành người phụ nữ của anh...
Anh đi qua, cởi áo khoác
của mình... khoác lên vai Lăng Lăng.
"Nơi này gió lớn,
chúng ta vào trong đi."
Cô xoay người, hai tay
đưa về phía eo anh, ôm chặt lấy anh từ sau lưng.
Hương thơm ngát của hoa
nhài cùng mùi thơm đặc biệt của thiếu nữ hòa quyện vào nhau, theo gió biển lay
động... Thần
trí anh nhất thời bị mê hoặc, anh nâng khuôn mặt cô lên, nghiêng mặt ngậm lấy
vành tai nhỏ xinh của cô...
Lăng Lăng cả người run
lên, một luồng cảm giác mềm nhũn từ những dây thần kinh mẫn cảm nhất sau tai
truyền đi khắp toàn thân, cô tận lực khống chế tiếng rên rỉ sắp vụt ra khỏi
miệng, nhắm hai mắt, để mặc đôi môi anh di chuyển trên mỗi tấc da thịt mình.
Nụ hôn của anh dần dần
không chịu khống chế, bàn tay tìm đến khuôn ngực mềm mại, đầu ngón tay khẽ vuốt
ve nơi thần kinh nhạy cảm của cô... Thân thể anh mất kiểm soát mà run rẩy, toàn
thân run lên trong nỗi khao khát...
"Đừng..." Cô
thực sự không thể chịu nổi trêu đùa như vậy, cô bắt được tay anh, thở hổn hển
cầu xin.
Anh lập tức dừng tay lại,
không dám lộn xộn nữa, "Ừm, anh xin lỗi!"
Lăng Lăng trong lòng thầm
thở dài không thôi!
Haiz! Cô biết Dương Lam
Hàng chịu ảnh hưởng văn hóa phương Tây, người nước ngoài làm chuyện này đều coi
trọng hai bên tình nguyện, phụ nữ nếu muốn sẽ chủ động đề xuất, nếu không muốn
thì không thể cưỡng ép, đấy là tôn trọng. Nhưng vấn đề đây là Trung Quốc, Lăng
Lăng là một cô gái truyền thống chịu ảnh hưởng của năm ngàn năm văn hóa Nho
Gia, bảo cô chủ động yêu cầu, cô thà nhảy xuống biển tự sát còn hơn!
"Nghe nói phụ nữ Mỹ
rất cởi mở. Họ nếu thích anh sẽ chủ động yêu cầu, đã từng có cô gái nào mời mọc
anh chưa?" Cô rúc vào lòng anh, nhỏ giọng nói.
"Có, rồi..."
"Vậy anh có đồng ý
không?"
Anh lắc đầu, nghiêm túc
trả lời: "Trước kia chỉ chuyên tâm làm thí nghiệm, không có tâm trí nghĩ
đến ai khác, từ sau khi biết em, mới rất muốn cùng em..."
Thấy hai má Lăng Lăng đỏ
ửng, anh nhận ra mình đã mạo phạm, liền gấp gáp giải thích nói: "Xin lỗi
em! Ở Mỹ thì đây là lời ca ngợi đối với phụ nữ, anh quên mất ở Trung Quốc