
n dập của anh thổi bay... Đầu ngón tay khẽ run của
anh đặt trên thân thể cô.
"Ưm..." Cô run
rẩy một trận từ đầu đến chân, cảm giác vui thích kỳ diệu theo đầu ngón tay anh
lan khắp toàn thân.
Lăng Lăng mở mắt ra, rõ
ràng là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, hiện giờ bỗng trở nên thật xa lạ. Anh là
Dương Lam Hàng sao?
Là thầy giáo Dương thích
cười nhẹ hờ hững, trầm tĩnh thanh cao đó ư?
Là thầy giáo Dương vẻ mặt
cương trực nghiêm nghị không thể xâm phạm ở trên lớp đó ư?
Là thầy giáo Dương cùng
cô nghiêm túc thảo luận vấn đề khi hướng dẫn đề tài đó ư?
Không phải! Tuyệt đối
không phải!
Trước mắt, người đàn ông
đang ôm lấy cô, đôi mắt sáng mờ đi, làn môi mỏng hé mở vô cùng gợi cảm...
Anh là yêu nghiệt! Anh là
người đàn ông của cô!
Thấy cô bất động, Dương
Lam Hàng buông tay ra, chậm rãi cởi nút áo, dây lưng, cởi áo sơ-mi, hành động
tuần tự trước sau vẫn chuẩn mực như vậy, thong dong như vậy, nhanh chóng nhưng
không vội vàng hấp tấp.
Ánh sáng càng mờ nhạt,
tiếng sóng biển càng mãnh liệt. Trên con thuyền hơi chồng chềnh, sắp xảy ra một
hồi phong hoa tuyết nguyệt, khiến cô có chút xốn xao, có chút chờ mong...
Nhất thời hưng phấn, Lăng
Lăng đưa tay, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt nhẵn nhụi êm mượt của anh, bờ vai
dẻo dai của anh, vòm ngực rộng lớn của anh, còn cả thắt lưng không chút mỡ thừa
của anh. Bình thường nhìn anh mặc quần áo rất có phom, biết dáng người anh rất
đẹp, không ngờ cảm giác chạm vào da thịt còn tuyệt vời hơn.
"Hàng..." Cô
run giọng gọi tên anh, bởi vì ấp ủ đã lâu, lần đầu tiên gọi cứ tự nhiên, tốt
đẹp đến thế. Nghe ra giống như cặp vợ chồng già, đã dắt tay nhau qua cả một
quãng đường đời.
Anh cũng không lập tức
bắt đầu, mà là... nửa quỳ trên giường, nâng bắp chân của cô lên, từ túi quần
lấy ra một chiếc lắc màu bạc, trên mặt đính một chuỗi những hạt trân châu trắng
muốt hình giọt nước...
"Cái này anh mua
nhiều năm trước." Anh nâng chân Lăng Lăng lên, một mặt đem chiếc lắc trân
châu thánh khiết đeo vào mắt cá chân cô, mặt kia thấp giọng nói: "Mỗi lần
nhìn nó, anh đều tưởng tượng bộ dạng nó khi được đeo lên mắt cá chân của em,
đong đưa lấp loáng..."
Trong vừng sáng tím, chân
cô mượt mà tròn trịa, hệt như những viên trân châu mỹ lệ kia. Ngón tay anh nhẹ
nhàng vuốt ve trân châu, vuốt ve đôi chân mượt mà của cô, cảm thán: "Thật
sự rất đẹp, đẹp hơn anh tưởng tượng rất nhiều..."
Cùng với tiếng sóng biển
xa xa, giọng nói của anh tựa như khúc nhạc vô cùng động lòng người, làm rung
động con tim. Thanh âm dư thừa của anh biến mất trên bắp chân cô...
Chỉ trong chốc lát, trên
đôi chân thon dài nhẵn mịn của cô lưu lại một chuỗi dấu hôn màu hồng nhạt...
"Hàng..."
Anh cấp tốc đi vào không
chút do dự...
Thế giới phút chốc chao
nghiêng.
Cùng lúc trống rỗng được
lấp đầy, đau đớn cũng theo đó mà xâm nhập.
Mỗi một lần đều đau như
dao cứa!
Mỗi một lần đều đau tận
xương cốt!
Nhưng mỗi một lần chạm
nhau đều là sự va chạm giữa trái tim và trái tim, là sự kết hợp giữa thân thể
và linh hồn, là ngọt ngào chất chứa khổ đau.
Cô cũng không hề trách cứ
sự mạnh bạo của anh. Đã nguyện ý giao phó thân xác cho anh, là chấp thuận chịu
đựng phần đau đớn này. Cô ôm chặt thân thể anh, điên cuồng gặm cắn môi anh,
cứng rắn đem thống khổ nuốt xuống.
Nếu nói địa ngục và thiên
đường cùng nhau xuất hiện, đó nhất định chính là loại thời điểm này, khoái cảm
thổi quét thân thể cùng đau đớn đến hấp hối giao hòa cùng nhau, tựa như linh
hồn rơi vào vực sâu không đáy.
Nhìn vẻ mặt say sưa của
anh, Lăng Lăng bỗng nhiên hiểu được: Quá trình vừa rồi anh còn chịu dày vò hơn
cả cô, anh đè nén lẫn kiềm chế nhu cầu của bản thân, khơi gợi khát vọng trong
cô, chẳng qua là hy vọng cô biết rằng, yêu, không chỉ đơn thuần là người đàn
ông chiếm giữ thân thể người phụ nữ...
Mà đó là hai người... yêu
nhau!(*)
******
Con thuyền lênh đênh trên
biển, đong đưa không theo quy luật nào, va chạm với trùng trùng sóng biển, điệp
điệp con nước. Cuối cùng mặt trời cũng biến mất dưới làn nước biển, gió biển
gào thét, đuổi theo thân thuyền kịch liệt lay động...
...
"Em sao thế?"
Dương Lam Hàng rốt cuộc phát hiện ra sự khác thường của cô, động tác chậm lại,
sờ sờ hai bên tóc mai dính bết mồ hôi của Lăng Lăng, hơi kinh ngạc "Rất
đau sao?"
Chịu đựng cơn choáng
váng, Lăng Lăng lắc đầu.
"Không việc gì! Chỉ
là... có chút đau." Cô buông đôi môi sưng đỏ ra, giọng nói mơ mơ hồ hồ.
Anh rút thân mình ra, máu
đỏ tươi từ đùi cô nhuộm dần trên ra giường.
"Em?!" Anh sợ
hãi tái mét, bởi vì hoảng sợ mà nói năng có phần lộn xộn: "Em, em là lần
đầu tiên!"
Lăng Lăng ngây người.
Chẳng lẽ cô không nên là lần đầu tiên ư?!
Làm sao vẻ mặt của anh cứ
như thể đã xảy ra chuyện gì đó không thể lý giải. Anh coi cô là loại con gái
nào chứ?!
Một cơn chua xót nồng đậm
trào dâng trong lòng, chất lỏng nóng hổi theo khóe mắt chảy xuống. Người khác
nhìn cô thế nào cũng không sao, nhưng Dương Lam Hàng không nên nhìn cô như vậy.
Cô yêu anh, cái gì cũng nguyện ý trao cho anh, cái gì cũng tình nguyện từ bỏ.
Rốt cuộc