
trong đầu: Tài liệu nào anh cũng đều có thể không cần,
nhưng bất kể dùng cách gì, nhất định phải tìm lại được những file lưu nội dung
chat..."
Lăng Lăng không nói nên
lời, đối diện với một phần tình cảm sâu đậm đến thế, cô không biết phải đáp trả
anh ra sao.
Anh xoay người, gõ lên
máy tính: "Anh mỗi ngày đều mường tượng khuôn mặt của em, ánh mắt của em,
đôi môi của em... Thậm chí, dáng người của em... Cuối cùng anh cảm thấy chính
mình đã ảo tưởng nên em quá đẹp rồi, nhưng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy em
mặc váy dài trắng muốt, mang theo nụ cười thanh khiết đi về phía anh, anh mới
phát hiện em còn xinh đẹp hơn anh nghĩ... Đẹp đến nỗi đứng từ xa thưởng thức
một chút cũng thật thỏa mãn."
"Làm sao anh nhận ra
em?"
"Anh nhờ người giúp
mình tìm tư liệu về em ở phòng giáo vụ, bên trên có ảnh chụp của em." Thấy
Lăng Lăng trừng mắt, anh giải thích nói: "Em nói miễn bàn chuyện gặp mặt,
chứ không nói không được điều tra em."
"Đó là do... em nghĩ
giữa biển người mênh mông muốn tra ra một người rất khó."
"Em nhất quyết đừng
nói chữ khó với một người làm nghiên cứu khoa học - trong tư duy của anh căn
bản không có khái niệm này!"
Đúng vậy, chỉ sợ cũng chỉ
có loại người không biết khó khăn là cái gì như anh, mới có thể ở bên cô yên
lặng chờ đợi cô lâu đến thế.
Lăng Lăng nghĩ nghĩ, lại
hỏi: "Anh nên cho em biết sớm hơn."
"Anh không tin em sẽ
vì một "thằng cha biến thái nhất thế giới" mà chia tay với bạn trai
mình yêu mến."
"Ai nói anh bọn em
yêu nhau?"
Nụ cười trên mặt anh cứng
lại trong giây lát, nhìn cô vẻ kỳ quái, không biết vì sao, trong ánh mắt anh cô
nhìn thấy một vẻ đau lòng cùng tổn thương vụt thoáng qua.
Cô nói: "Nếu anh đã
có thể trở về, tại sao không thể đấu tranh thêm chút nữa? Anh cứ thế cam tâm
đem em nhường cho người ta sao?"
"Em có bạn trai, cậu
ta cũng là loại em thích! Anh có thể nói gì, làm gì đây? Anh chỉ có thể chờ em,
chờ bọn em chia tay, chờ em thoát khỏi những hoang mang trong lòng! Chờ em có
thể can đảm đối mặt với sự thật! Chờ một ngày em có thể hiểu ra, cảm giác an toàn
không phải là cái đàn ông mang đến cho em, mà em tự đem lại cho chính
mình!"
Cô hết hứng chơi trò lãng
mạn, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Nếu em không chia tay anh ấy thì sao? Anh sẽ
vẫn tiếp tục im lặng à?"
"Nếu... em cảm thấy
cậu ta thích hợp hơn anh, anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em." Anh nói:
"Hơn nữa, anh tuyệt đối sẽ không để em biết anh đã làm những gì..."
"Tại sao?"
"Anh sợ em áy náy
với anh."
Nước mắt nỏng hổi rơi
trên bàn phím, đối mặt nhau không còn bất kỳ khoảng cách nào, lúc này đây, cô
rốt cuộc không thể che giấu nước mắt của mình. "Xin lỗi anh! Em xin
lỗi..."
Anh cau mày, lau đi những
giọt lệ trên khóe mắt cô. "Lăng Lăng, anh sợ nhất là em khóc nói với anh
câu: Em xin lỗi..."
Vì một người đàn ông như
thế, có khóc đến chết cũng cam lòng!
******
Sáng sớm hôm sau, Dương
Lam Hàng dưới sự dẫn dắt của người em họ ruột thịt Âu Dương Y Phàm, đi lên một
chiếc du thuyền nhàn rỗi hết sức xa hoa! Du thuyền có tổng cộng ba tầng, tầng
thượng ngoài phòng điều khiển còn có một bể bơi lộ thiên, dọc theo thành bể bơi
đều là cát trắng mịn.
"Em đã thiết lập
hành trình du ngoạn cùng vệ tinh định vị đâu vào đấy, mỗi giờ mười ki-lô-mét,
một vòng hết hai mươi tư giờ. Không cần thao tác gì cả, nếu gặp sự cố ngoài ý
muốn anh cứ gọi điện cho em, hoặc ấn nút xin trợ giúp là OK!" Âu Dương Y
Phàm ngồi trên ghế mây bên cạnh, đón ánh nắng chói chang, đôi mắt hẹp dài khép
hờ nhìn về phía Dương Lam Hàng. "Du thuyền của em thế nào?"
"Cậu càng ngày càng
phá của." Dương Lam Hàng xoa xoa lông mày nhíu chặt, lắc đầu: "Du
thuyền làm ăn lành mạnh sao lại bị cậu biến thành cái dạng này?!"
Anh vốn định tặng Lăng
Lăng một buổi hẹn hò lãng mạn, mang cô đến đại dương không một ai quấy rầy này
cùng nghỉ cuối tuần. Nhưng du thuyền này hoàn toàn khác xa so với lần đầu tiên
anh nhìn thấy nó... Từ đầu tới đuôi, từ trên xuống dưới không có một chút lãng
mạn nào đáng nói, nơi nơi tràn ngập mùi... dục! Du thuyền như thế, Lăng Lăng
vừa lên thuyền chắc chắn sẽ hiểu lầm ý đồ của anh!
"Em nói, anh có
lương tâm không vậy?" Âu Dương Y Phàm vẻ mặt không đồng tình, đứng dậy lấy
ra hai chai đồ uống ướp lạnh từ trong tủ lạnh kề bên, một chai đưa cho Dương
Lam Hàng. "Đây là do chính anh mở miệng nhờ, chứ nếu là người khác em
không cho mượn đâu!"
"Dẹp đi! Cậu tự
hưởng thụ đi, anh đi mượn người khác."
"Anh!" Âu Dương
Y Phàm đứng lên, ngoắc ngoắc ngón tay: "Em dẫn anh đi tham quan một chút,
hôm nay em phải cho anh biết cái gì gọi là "phong cách tình
cảm"!"
Âu Dương Y Phàm dẫn anh
đi xuống tầng giữa, một tấm cửa trượt bằng thủy tinh nằm sát đất ngăn cách giữa
boong tàu và phòng khách xa hoa mở ra. Bên trong, không khí ấm áp như trong gia
đình, sô pha trang nhã, bàn trà, quầy bar, tủ rượu, còn có nơi đặt sâm-panh,
bàn ăn với nến trắng... Bên ngoài là chiếc ghế nằm màu trắng dài hai mét.
Âu Dương Y Phàm đi đến
boong tàu, vươn tay kéo một phát, trên không có một chiếc dù mềm màu xanh bung