
đối
với con gái nó là lời xúc phạm nặng nề nhất."
"Không sao!" Cô
lại hỏi: "Ở Mỹ, phụ nữ sẽ nói "không" ư?"
Cô không có ý gì khác,
chỉ đơn thuần muốn tham khảo và đối chiếu trên phương diện văn hóa, mọi người
tuyệt đối không được hiểu lầm.
"Ừ, lúc họ vô cùng
không thích."
Bạn giáo viên nào đó vốn
tôn sùng khoa học tự nhiên hiển nhiên không có "hứng thú" gì với vụ
khác biệt văn hóa, ôm lấy vai cô nói: "Đi thôi, vào trong ăn chút gì
đi."
"Ở Trung
Quốc..." Lăng Lăng nói: "Phụ nữ hiếm khi nói "được", trừ
phi cô ta có mục đích khác."
Dương Lam Hàng thu hồi
bước chân, khựng lại: "Mục đích gì?"
"Câu dẫn, hoặc giao
dịch."
"Vậy sao?"
Anh nhìn cô, ánh hoàng
hôn đem con ngươi của anh nhuộm thành một màu đỏ thẫm...
"Á..." Lăng
Lăng bị anh nhìn đến lúng túng, bèn chạy thẳng về phía cầu thang. "Vào
trong ăn gì đó thôi."
Ai ngờ cô vừa đi hai
bước, sau lưng có một sức mạnh thật lớn kéo lấy tay cô, chân cô mất thăng bằng,
cả người ngã vào vòng ôm của anh. Nụ hôn của anh phủ xuống, hôn sâu bất tận mà
quấn quýt, lâu đến nỗi mây chiều tan, thủy triều rút...
Áo khoác anh tuột xuống
trong gió... Ấm áp mất đi, cảm giác se lạnh ập tới, Lăng Lăng nhắm mắt, cảm
thấy cạp váy trên eo được nới lỏng, khóa kéo sau lưng hạ xuống, quần áo mỏng
manh bay xuống như phiến lá...
Cô nhắm chặt mắt, không
dám nhìn chuyện đã phát sinh cũng như sắp phát sinh. Du thuyền chở theo tình
yêu nồng cháy giương buồm khởi hành giữa biển khơi, tình yêu đã không còn hư
vô, giấc mơ nay đã ở bên người.
"Em... hơi
lạnh..." Sóng biển uyển chuyển đánh vỡ tiếng ngâm nhỏ vụn.
Anh ôm lấy cô, sải bước
hướng về phía trong khoang thuyền, nhẹ nhàng đặt trên chiếc giường êm ái, chăn
đắp màu tím thẫm làm tôn lên da thịt trắng nõn của cô, từng tấc đều mềm nhẵn.
Trên boong tàu, gió biển
cuốn lấy chiếc váy, mang xuống biển khơi...
Người trong khoang thuyền
đã không còn quan tâm đến thứ gì khác nữa... Môi mềm ấm áp từng chút cắn nuốt
lấy thân thể mềm mại trên giường sớm làm người ta điên cuồng kia...
******
Bức màn tím thẫm che
khuất ráng chiều nhuốm đỏ cùng những con sóng nhấp nhô. Xuyên qua ánh sáng mờ
nhạt trên rèm cửa, cả căn phòng nhuộm dần một màu đỏ sẫm.
Bạn công tử phong lưu nào
đó nói: Màu tím dễ dàng khơi gợi mơ tưởng xa xôi của con người nhất. Nhưng
không biết rằng, ở thời khắc nhất định nào đó, màu trắng thuần khiết cũng không
kém phần lẳng lơ, trêu ghẹo...
"Lăng Lăng..."
Dương Lam Hàng mơ hồ gọi tên cô.
Nhiều năm như vậy, anh đã
hình thành thói quen phỏng đoán thâm ý của cô trong mỗi lời nói qua mạng
Internet hư ảo, cũng quen thận trọng quan sát ánh mắt hòng đoán biết thế giới
nội tâm của cô. Anh đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần: Mình không quan tâm
liệu có sở hữu được hay không, chỉ cần mỗi khi muốn gặp cô ấy đều có thể nhìn
thấy là được rồi...
Trên thực tế, là đàn ông,
ai có thể chân chính thực hiện được "vô dục vô cầu"?! Anh làm sao
tránh khỏi những phút giây cô đơn tịch mịch, vô số lần thầm gọi tên cô trong
lòng! Đã bao nhiêu lần mơ tưởng đến một ngày này...
Hiện tại, được ôm lấy cô
chân thật, chạm đến nhiệt độ cơ thể cùng sự mềm mại của cô, anh mới hiểu được
kiểu yêu đương tinh thần tự cho là thỏa mãn kia mới nực cười biết bao... Anh
chỉ muốn làm một việc, đem cô đặt dưới thân, cần gì đoạt nấy, anh muốn đem cả
sinh mệnh dẫn nhập vào trong cơ thể cô...
Áo ngực bằng ren trắng
toát mở ra dưới đầu ngón tay quất quýt của anh, vô tội xuôi theo ra giường mềm
mượt rơi xuống, những đường cong phập phồng ẩn hiện của thiếu nữ hiện lên toàn
bộ trước mắt... Lăng Lăng lần đầu tiên phơi bày thân thể trước một người đàn
ông. Cũng là lần đầu tiên nhìn rõ, trong đôi con ngươi đen nhánh thâm sâu phản
chiếu rõ nét cơ thể vừa lả lướt, vừa tinh tế, nhỏ bé của cô.
"Không cần...
nhìn... không được." Giờ phút này, cho dù có yêu đối phương nhiều đến mấy,
Lăng Lăng cũng không cách nào chịu được nhiệt độ nóng bỏng trên mặt. Cô ngượng
ngùng nâng người, vươn tay che đi đôi mắt rực lửa của anh...
Thế nhưng, hoàn toàn
ngoài dự kiến của cô, Dương Lam Hàng trái ngược hẳn với phong cách ga-lăng
thường ngày, bắt được cổ tay cô, thuận thế đem cô ấn ngược trở lại trên chăn
mỏng. Tay cô bị giữ lên cao hai bên đầu, đặt trên mái tóc dài tán loạn, nửa
người dưới bị anh áp chận lên, không thể nhúc nhích.
Anh nhìn cô thật sâu,
thân mình trắng như sứ, tóc dài tựa tấm màn đen, mơ hồ tỏa ra một tầng ánh sáng
tím, tựa như ảo mộng. Anh cẩn thận tinh tế đọc từng chi tiết của cô, đọc thấy
hơi thở cả hai đều không còn tiết tấu, nhịp tim hai người càng lúc càng kịch
liệt cuồng loạn... Đọc thấy lý trí của anh hoàn toàn đánh mất, cả cơ thể lẫn
trái tim đều đặt lên người con gái dưới thân....
Lăng Lăng thấy không ngăn
cản được ánh mắt của anh, đành tự mình nhắm mắt lại. Cô những tưởng nhắm mắt
rồi sẽ không nhìn được gì cả, có thể thoát khỏi tình cảnh xấu hổ chết người
này, nhưng không ngờ rằng, không có thị giác quấy nhiễu, tri giác ngược lại
càng thêm nhạy cảm.
Anh khẽ áp lên người cô,
hương hoa nhài bị hơi thở dồ