
chí còn phải mang cơm
nước, quần áo đến phòng thí nghiệm cho ông ấy... Bác thực không muốn thấy con
mình vất vả như vậy. Nhưng Hàng từ nhỏ đã độc lập, chuyện gì cũng tự mình quyết
định..."
"Hàng một lòng muốn
làm một nhà khoa học vĩ đại... Hồi nhỏ nó thích nhất đem ảnh Albert Einstein
bày ở đầu giường... Có nhiều lúc, bác thật không hiểu hai cha con nó nghĩ cái
gì nữa... Bài đăng trên tạp chí Science hay Nature thì có tác dụng gì, một xu
tiền thù lao cũng không có... Có lẽ, bác không hiểu khoa học chăng... Bác tôn
trọng lựa chọn của nó..."
"Mười sáu tuổi Hàng
đến MIT học, học tới khi hai mươi bảy tuổi, mười năm đó là thời gian vô tư vô lo
nhất của đời người, nhưng nó lại một mình trải qua trong phòng thí nghiệm ở
nước ngoài... Thầy của nó nói với bác, Hàng là sinh viên cần cù nhất mà ông ấy
từng gặp... Con biết không, MIT không giống những trường khác, sinh viên ở đó
không mấy ai được ngủ tám tiếng một ngày... Bác khi đó... thực sự muốn mang nó
về nước..."
"Nhưng nó nói nó
thích, nó sẽ không từ bỏ... Haiz! Cá tính nó là như thế, chỉ cần nó thích, dù
có phải trả giá lớn đến đâu, nó cũng không hối hận..."
"Lăng Lăng, bác nói
với con những chuyện này, không có ý gì khác... Bác muốn cho con biết, Hàng rất
yêu con... Thậm chí, còn hơn cả nó yêu chính mình..."
"Con phải thông cảm
cho phần tâm tư này của nó..."
Lăng Lăng sao lại không
rõ mục đích những lời này của mẹ Dương. Đây là sự tôn trọng giấc mơ của con
mình cùng nỗi lo lắng cho tương lai của một người làm mẹ.
Bà muốn nói với Lăng
Lăng, Dương Lam Hàng không muốn phủ nhận tình cảm của họ, nhưng lại không thể
thừa nhận tình cảm này, anh đang khó xử giữa hai bên... Cho nên, mong cô thông
cảm cho tấm lòng của anh, đừng để anh một mình chịu đựng tất cả.
Hôn nhân không phải
chuyện hai người, mà là chuyện của hai gia đình. Lăng Lăng vô cùng hiểu rõ, cô
muốn vào nhà họ Dương thì rất dễ, nhưng muốn mẹ Dương Lam Hàng chấp nhận một cô
gái bình thường như cô, thừa nhận cô xứng đôi với đứa con trai hoàn mỹ của
mình, thì rất khó khăn.
"Bác à, bác muốn
cháu làm thế nào ạ?" Lăng Lăng bình tĩnh nói.
"Bác không hề có ý
làm khó con, bác chỉ hy vọng con hiểu rõ: sự việc đi đến nước này, con nên
thông cảm cho nỗi khổ của Hàng, vì nó mà suy nghĩ một chút..."
Lăng Lăng rất hy vọng mẹ
Dương nói thẳng với cô: Con đi đi, đến Nhật Bản du học. Mẹ Dương tất nhiên sẽ
không nói ra, người khôn khéo như bà sao có thể không lường được phản ứng của
Dương Lam Hàng nếu một ngày nào đó anh biết được chuyện này.
Ý tứ đã thể hiện rõ,
ngược lại trách nhiệm rũ bỏ sạch sẽ.
Lăng Lăng không còn lựa
chọn nào khác đành nói: "Con hiểu. Bác yên tâm, con nhất định sẽ xử lý tốt
chuyện này."
Cuối cùng, Lăng Lăng cầm
điện thoại, gọi vào số của văn phòng trưởng khoa. Cô hít vào thật sâu, cố gắng
để một lượng không khí lớn tràn ngập vào thân thể trống rỗng của mình, khiến
cho bản thân không cảm nhận được sự luyến tiếc trong lòng.
"Thưa thầy, em đã
suy nghĩ kỹ. Em đồng ý xuất ngoại, em sẽ nhanh chóng thu xếp mọi thứ, làm thủ
tục rời trường."
"Tốt lắm, ở nước
ngoài có khó khăn gì, em có thể liên hệ với thầy." Trưởng khoa nói với cô.
"Em cảm ơn
thầy!"
Cúp điện thoại, đem tài
liệu cất vào trong túi hồ sơ đâu vào đó, Lăng Lăng thử vài lần mới có thể đứng
dậy khỏi ghế, rời khỏi quán.
Đến giờ tan trường, sinh
viên túa ra từ các khu giảng đường, vội vàng rảo bước về phía căn-tin. Vào thời
điểm mật độ người lưu thông cực đại này, cô không dám quay về nhà Dương Lam
Hàng, vì thế lấy di động nhắn tin cho anh: "Em đến căn-tin ăn cơm, buổi
trưa không ăn với anh được."
"Sao em lại ra
ngoài?"
"Em muốn chuyển về
phòng ký túc xá. Bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, chúng ta không nên gặp mặt
nhau."
Sau một lúc, anh gửi đến
một tin: "Lăng Lăng, anh nghe nói nhà trường muốn sắp xếp cho em ra nước
ngoài."
Cô nhắn lại: "Vâng!
Em đã đồng ý rồi, đi du học nước ngoài với em mà nói là cơ hội tốt mà."
"Tại sao em không
hỏi ý kiến anh?"
Hỏi, anh sẽ đồng ý sao?
Tất nhiên là không, cho
nên cô lựa chọn không hỏi!
Cô nói: "Em cảm thấy
nhà trường sắp xếp như vậy rất tốt, với anh, với em, với trường đều là cách xử
lý tốt nhất, anh không có lý do gì không đồng ý! Em tạm thời rời đi, chờ vài
năm nữa mọi người quên đi chuyện này, chúng ta lại ở bên nhau, như thế không
phải rất tốt sao?"
"Rất tốt ư?!"
Dương Lam Hàng trả lời: "Em đang ở đâu? Anh muốn nói chuyện với em cho
rõ."
"Bây giờ không tiện
lắm, chờ đến tối chat tiếp đi."
Trong lúc nhắn tin, bất
tri bất giác đã đến trước cửa căn-tin. Rất nhiều sinh viên nữ thấy cô, cúi đầu
thì thầm bàn tán.
Lăng Lăng bỗng nhiên bật
cười, vì nhớ đến một câu tục ngữ: Người sợ nổi danh heo sợ béo.
Nổi danh, thực sự là một
chuyện rất đáng sợ.
"Bạch Lăng
Lăng?" Giọng của một người vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên gọi tên cô.
Cô từ lâu đã biết giọng
nói trầm ấm sang sảng của Trịnh Minh Hạo rất êm tai, hôm nay nghe thấy càng đặc
biệt dễ chịu hơn. Lăng Lăng cười ngoái đầu, từ trong đám đông chỉ cần liếc mắt
đã tìm thấy khuôn m