
ặt đẹp trai của Trịnh Minh Hạo, có cả mấy người Lý Vi, Cao
Nguyên bên cạnh anh: "Khéo vậy sao? Các anh đến căn-tin ăn cơm à?"
"Đúng thế!"
Trịnh Minh Hạo đi về phía cô, nhìn thoáng qua ánh mắt sưng đỏ của cô.
"Nhìn thần sắc của em cũng khá đó!"
"Ổn mà." Cô
ngẩng đầu lên, cười sáng lạn: "Vẫn sống được!"
Lý Vi không biết nội tình
còn vô cùng trượng nghĩa vỗ vỗ vai cô: "Cây ngay không sợ chết đứng! Người
ta muốn nói thế nào thì nói, em cứ coi như mấy đứa con gái rỗi hơi đang ghen tị
với em!"
Tiếp đó, anh ta lại bổ
sung một câu hết sức triết lý: "Thời điểm có người đố kỵ với em, cũng
chứng minh em sống rất thành công."
Lăng Lăng ra sức gật đầu:
"Nói vậy, em nên mời mọi người một bữa rồi, chúc mừng thành công của em
chút nhỉ?"
"Được!" Lý Vi
ra vẻ gặp được đấng cứu thế: "Gần đây anh lập trình muốn điên rồi, mỗi
ngày đều trông mong có mỹ nữ mời anh ăn cơm!" Sau lưng có một cô xinh đẹp
hung hăng nhéo tay anh ta một cái.
Trịnh Minh Hạo vẫn không
nói gì, cúi đầu trầm tư suy nghĩ vấn đề nào đó, lông mày nhíu lại thoạt nhìn
rất sâu.
Lăng Lăng đang định khen
anh càng ngày càng có nội hàm.
Anh mở miệng nói:
"Nếu không, em làm bạn gái anh là xong, miễn cho người khác gây chuyện,
bàn tán lung tung!"
"Trịnh Minh
Hạo!" Lăng Lăng trừng mắt với anh, "Anh có thể đừng cháy nhà hôi của
được không hả?"
"Anh hy sinh rất lớn
đó."
"Còn chưa tới lượt
anh hy sinh đâu..." Lời còn chưa dứt, ánh mắt Lăng Lăng chợt đứng sựng,
bởi cô trông thấy Dương Lam Hàng đang đi về phía họ.
Cửa căn-tin chật chội
bỗng chốc trở nên lặng ngắt, vô số ánh mắt đổ dồn lên khuôn mặt Dương Lam
Hàng...
Anh chậm rãi bước tới,
không nhìn đến ánh mắt của kẻ khác... Những ánh mắt không thể di động cứ dán
chặt lên Dương Lam Hàng từ xa.
Lăng Lăng cảm thấy bải
hoải hệt như chìm sâu trong cơn bóng đè, trái tim bị siết chặt, rốt cuộc không
thể giữ vững vẻ kiên cường giả tạo.
Liền ngay lúc đó, Trịnh
Minh Hạo ôm lấy cô. Trước cửa căn-tin đại học T nơi có mật độ dân cư cao nhất,
dưới ánh mắt thăm dò của mọi người, anh ôm chặt cô, lớn tiếng nói: "Lăng
Lăng, anh thực sự yêu em! Làm bạn gái anh nhé!"
"Em..."
Cô toan cự tuyệt Trịnh
Minh Hạo, anh lại dùng thanh âm chỉ cô mới nghe thấy nói: "Em lại nợ anh
thêm một ân tình."
Cô cười chua xót, không
dám nhìn tiếp biểu hiện của Dương Lam Hàng. "Cảm ơn anh!"
Đây đúng là phương thức
chấm dứt những lời đồn đại vu khống một cách hiệu quả nhất, cô lại nợ ân tình
của Trịnh Minh Hạo lần nữa.
"Em ngẫm nghĩ xem
nên cảm tạ anh ra sao đi."
"Em ghi tạc trong
lòng!" Nói xong, Lăng Lăng nhanh chân bước qua đám quần chúng đang xem náo
nhiệt, trốn về hướng nhà trọ của cô.
May mắn là, Dương Lam
Hàng không đuổi theo cô.
...
Lăng Lăng về đến phòng
ngủ, Tiểu Úc không có ở đó, nhìn bàn học bám bụi mà suy ra, cô ấy đã vài ngày
không về. Vậy cũng tốt, cô không cần phải gắng gượng chống đỡ trước mặt người
khác nữa. Một mình nhắm mắt nằm trên giường, cô nhớ lại rất nhiều chuyện.
Nhớ đến cô cùng Dương Lam
Hàng ngồi trước máy tính nghiên cứu những đường cong hoàn hảo kia, thảo luận
từng kết quả thí nghiệm, khi ấy cô luôn cảm thấy họ sinh hoạt trong một thế
giới giống nhau.
Còn có, lúc Dương Lam
Hàng giảng giải công thức cho cô, cô lẳng lặng lấy tay sờ ngón tay anh, hô hấp
của anh chợt ngưng lại... Khi ấy cô luôn cảm thấy người thầy giáo ở trên cao
không thể với tới kia, đang yêu cô sâu đậm.
Tất cả những điều đó
chẳng qua tựa như một giấc mộng đẹp...
Cô mở mắt ra, bắt gặp máy
tính đặt trên bàn, một loại nỗi buồn đã lâu không thấy chợt dâng lên trong
lòng. Cô đứng dậy khỏi giường, bật máy tính, vài giây sau, ava đầu hói nhỏ chớp
sáng. Cô ổn định lại nhịp tim kích động một chút, rồi mở tin nhắn.
Trên màn hình hiện lên
năm chữ: "Cho anh lời giải thích."
Căn cứ vào hiểu biết của
cô, khi Dương Lam Hàng nói chuyện thẳng vào chủ đề, có nghĩa anh đang rất tức
giận.
Lăng Lăng suy nghĩ hồi
lâu, chỉ trả lời ba chữ: "Em yêu anh!"
"Đây là lý do em và
Trịnh Minh Hạo ôm nhau trước mặt anh hả?"
"Đúng!"
Vài phút sau, anh gửi
tin: "Lăng Lăng, em cho anh chút thời gian! Anh sẽ nhanh chóng từ chức để
kết hôn với em!"
"Chính vì em không
muốn anh từ chức nên mới phải làm như vậy! Đồng ý với em, anh ở lại đại học T,
làm những việc anh muốn làm. Em sẽ quay về, chờ đến một ngày, khi em có thể
xứng với anh, em nhất định sẽ trở về."
"Đừng nói em cho
rằng thời gian bốn năm rất ngắn, Nhật Bản cũng không phải xa đấy chứ?"
"Em có thể có lựa
chọn khác sao? Ai nấy đều thấy được hiệu trưởng Châu kỳ vọng rất lớn vào anh,
muốn bồi dưỡng anh làm người kế tục ông ấy, anh cứ như vậy mà từ bỏ, với ông ấy
có công bằng không? Còn cả ba anh, ông ấy vì anh mà dẹp đường, một lòng muốn
anh làm nên sự nghiệp trong giới học thuật, anh nhẫn tâm khiến ông thất vọng
ư... Hàng, anh đã trả giá bằng nỗ lực mười mấy năm, còn không nhẫn nại thêm bốn
năm được sao?"
"Lăng Lăng, việc này
không cần em lo lắng, anh có thể xử lý tốt."
"Em biết anh có thể.
Nhưng mà, em thật sự muốn ra nước ngoài, muốn học thêm