
nhiều thứ. Phụ nữ không
phải đồ phụ tùng, em không thể cả đời sống trong sự che chở của anh... Em muốn
đi học để trưởng thành, học cách tự dựa vào bản thân mình!"
Không đợi Dương Lam Hàng
trả lời, cô nói tiếp: "Trong mắt người khác, em không xứng với anh, em
cũng biết mình không xứng, cho nên em vẫn luôn lo sợ, sợ không đuổi kịp bước chân
anh, cách anh ngày càng xa, sợ khi tình cảm nồng nhiệt của anh nguôi đi, nhận
ra em chẳng qua chỉ là một đứa con gái thực tầm thường... Anh từng nói, cảm
giác an toàn là tự mình mang lại cho bản thân, vậy nên, em không muốn bỏ qua cơ
hội tốt như thế."
"Anh hỏi lại em lần
nữa: Em nhất định phải đi à?"
"Đúng vậy, em đã
quyết định, mong anh tôn trọng lựa chọn của em."
Anh gởi lại một tin
trống. Không biết liệu có phải không có ngôn từ nào có thể diễn tả cảm giác của
anh, hay anh sợ mình tức giận, nói ra những lời làm tổn thương người khác.
Lăng Lăng xoa bóp các
ngón tay tê cứng, tiếp tục đánh chữ: "Có thể anh nghĩ em rất ích kỷ, em
cũng cho rằng bản thân mình thực ích kỷ... Nhưng nếu anh thật sự yêu em, hãy
cho em một cơ hội, để em trưởng thành..."
"Lăng Lăng, rốt cuộc
em muốn cái gì?"
"Em muốn tự tin! Tự
tin, anh hiểu không? Em không tự tin mình xứng với anh, em không tự tin anh
vĩnh viên không rời bỏ em, em cũng không tự tin... mình có thể bước vào gia
đình anh, làm cho ba mẹ anh đều yêu thích em."
Anh không trả lời nữa.
Cô ngồi trước máy tính
chờ suốt một buổi chiều, ava trên QQ của anh vẫn luôn sáng, không nói lời nào,
không biết có phải cũng giống cô ngồi yên lặng trước máy tính...
Lăng Lăng bắt đầu chán
ghét Internet, qua nó, cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của Dương Lam Hàng, không
thể hiểu được nỗi đau của anh sâu dường nào.
Còn Dương Lam Hàng làm
sao có thể thấy được những giọt nước mắt rơi trên bàn phím của cô.
Bốn năm quả thực rất lâu,
cái đất nước có hận thù dân tộc sâu sắc kia quả thực cũng rất xa.
Có người phụ nữ nào không
muốn giữ lấy một người đàn ông hoàn mỹ như Dương Lam Hàng, sống một cuộc đời
không phải lo ăn, lo mặc.
Nhưng cô phải rời đi,
không phải vì bản thân, mà vì anh.
...
******
Sáu giờ tối, Trịnh Minh
Hạo đứng dưới lầu nhà trọ gọi điện cho Lăng Lăng: "Anh ở dưới lầu chờ
em."
Lăng Lăng nhoài người qua
cửa sổ nhìn xem, chỉ thấy Trịnh Minh Hạo ôm một bó hồng siêu cấp khoa trương.
"Anh làm cái gì vậy?"
Anh chẳng để tâm nói:
"Em nhất định không được nôn nóng đi xuống, tốt nhất cứ để cho toàn trường
biết anh đang chờ em rồi hẵng xuống."
Phương pháp của anh vô
cùng hiệu quả, Lăng Lăng tắt máy tính chạy xuống lầu chỉ mất một trăm giây.
"Anh tha cho em
đi." Lăng Lăng ai oán nhìn Trịnh Minh Hạo vẻ mặt đắc ý: "Anh nghi em
bị người ta phỉ nhổ chưa đủ sao?!"
"Với kinh nghiệm
nhiều năm lướt diễn đàn của anh, nếu muốn chấm dứt một chủ đề hot, cách tốt
nhất là tạo ra một chủ đề còn hot hơn."
Nghe ra không phải không
có lý.
Trịnh Minh Hạo đem hoa
hồng trong tay nhét vào lòng Lăng Lăng. "Đi thôi! Nếu muốn mọi người tin
em với Dương Lam Hàng quan hệ trong sạch, vậy cùng anh đánh lạc hướng đi."
Lăng Lăng ôm hoa hồng
đứng bất động.
Trịnh Minh Hạo kéo kéo
cô, "Sao còn không đi? Bọn Lý Vi đang đợi ở nhà hàng đó, không phải em đã
đồng ý mời bọn nó ăn cơm sao?!"
"Trịnh Minh Hạo, anh
đã làm cho em nhiều lắm."
Trịnh Minh Hạo trưng ra
vẻ mặt cười xấu xa: "Không phải anh giúp em, mà là anh muốn thử xem làm
bạn trai em có cảm giác như thế nào."
"Nhất định anh sẽ
thất vọng."
"Vậy cũng tốt, nho
hái không tới luôn ngọt, nếm qua mới biết chua, sau này sẽ không nhớ nhung
nữa!" Thấy Lăng Lăng còn đang do dự, anh thẳng thừng kéo cánh tay cô, lôi
cô đi.
Trong lúc lôi lôi kéo
kéo, hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Lăng Lăng hết sức may mắn khi nhà
trường đã chặn diễn đàn, nếu không, cô lại lên top mười chủ đề hot.
...
Từ khi chia tay Uông Đào,
Lăng Lăng cũng không còn ăn cơm với Lý Vi, Cao Nguyên nữa. Tính đi tính lại,
nháy mắt đã hai năm.
Ngoài việc bên cạnh họ có
thêm bạn gái thì cái gì cũng không thay đổi, vẫn thích nói nhảm hệt như ngày
nào. Nhất là Lý Vi, sau khi anh ta uống hai chai bia, lại bắt đầu nói bậy nói
bạ không thôi. "Anh nói Bạch Lăng Lăng à, A Hạo một mực theo em nhiều năm
như vậy, tốt xấu gì em cũng nên cho nó cái danh phận đi."
"..." Cô im
lặng, nói cho cùng cô và Trịnh Minh Hạo hữu thực vô danh.
Trịnh Minh Hạo lên tiếng
thay cô giải vây, chỉ vào Lý Vi nói: "Phục vụ, cho cậu ta thêm năm chai
bia nữa."
"Thôi!" Lý Vi
vội nói: "Coi như tớ không nói!"
Nguôi ngoai được vài
phút, Lý Vi lại hỏi Lăng Lăng: "Em thật sự muốn đi Nhật à?"
"Vâng."
"Em tuyệt đối đừng
đi! Dân Nhật biến thái khỏi nói, cẩn thận không bọn họ đem em tra tấn không còn
mẩu xương."
Lăng Lăng liếc xéo anh ta
một cái, lời này nói ra sao cứ... khiến người khác tỉnh ngộ thế nhỉ!!!
Cao Nguyên ngồi cạnh Lý Vi
kéo kéo anh ta, hảo tâm nhắc nhở: "Anh ba, cậu đừng hiểu lầm, người ta đi
học tiến sĩ đó."
Lý Vi lời lẽ ngay thẳng,
công chính liêm minh. "Mẹ kiếp! Ý tớ nói là đi học tiến sĩ, chú mày nghĩ
cái