
Cô sờ soạng bắt được tay
anh, muốn anh ủi anh. "Em, em sẽ trở về..."
Anh không dịu dàng như
những lần trước...
Tâm trí trống không, thân
thể trống không, chỉ còn lại kích thích cực độ của thể xác lặp đi lặp lại,
không ngừng không nghỉ.
Lăng Lăng không nhịn được
rên rỉ một tiếng, sung sướng cực hạn hòa quyện cùng căng đau cực hạn, cô đau
đớn rướn người lên. Yêu đương cuồng nhiệt càng lúc càng mãnh liệt, khoái cảm
cũng đến càng lúc càng nhanh...
Toàn thân cô đều bị kéo
căng, vùi mặt vào vai anh, thân thể tê liệt đón lấy va chạm hung tợn của anh,
từng cơn vui sướng tột bực bùng nổ trong cơ thể, quét qua mỗi dây thần kinh.
Tiếp đó, khoái cảm mạnh
mẽ không thể chống cự hóa thành một cơn run rẩy kịch liệt, trong cơ thể tiếp
hợp chặt chẽ bị cảm giác căng phồng mãnh liệt tràn ngập...
Cảm giác này, không còn
cầu gì hơn.
Anh ôm chặt cô, hôn lên
môi cô thật sâu.
Tay cô nắm chặt đệm ghế,
sự kích thích mà tâm linh lẫn thân thể đều không cách nào tiếp nhận khiến cô
rên rỉ không ngừng, thần kinh như bị nghiền nát.
Hưng phấn đến cực hạn,
biến thành ưu thương, một giọt nước dâng lên nơi đáy mắt, văng đi trong cơn
chấn động.
"Không..."
Ngọn đèn trước mắt nhanh
chóng đong đưa, nối liền thành một dải...
Chẳng mấy chốc, một cơn
khoái cảm khó lòng chịu nổi lại ập tới dữ dội, sung sướng như chết đi, toàn
thân Lăng Lăng đột nhiên căng cứng, run rẩy kịch liệt, tựa hồ không thể hít
thở. Cô bấu chặt lấy cánh tay anh, móng tay cắm vào da thịt anh, máu tươi nhuộm
đỏ móng tay cô...
"Lăng Lăng..."
Dương Lam Hàng khẽ rên một tiếng, khít khao ôm lấy cô, một dòng nóng bỏng tiến
vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô...
Vui sướng qua đi, anh nằm
trên người cô. Thân thể quấn quýt lưu luyến không rời, khắp phòng tràn ngập
hương thơm yêu kiều cùng hơi thở thỏa mãn.
Lăng Lăng nhẹ nhàng ôm eo
Dương Lam Hàng, không nỡ buông ra.
Nếu cô có thể yêu anh ít
đi một chút, yêu bản thân nhiều hơn một chút, cô nhất định sẽ ở lại!
Nhưng cô quá yêu anh, yêu đến chết hình ảnh anh đứng trên bục cao trong hội
nghị quốc tế, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ thanh cao và chính thống của
riêng đàn ông Trung Quốc!
Nếu Dương Lam Hàng không
thể đứng dưới ánh đèn xanh lơ mờ nhạt, dùng sự lôi cuốn của cá tính ung dung tự
tin của anh đi chinh phục người khác, thay vào đó là ngồi trong bàn đàm phán
cùng những thương nhân khác tranh quyền đoạt lợi, đấu đá lẫn nhau, hoặc vì lấy
lòng khách hàng mà xu nịnh bợ đỡ, ăn chơi trụy lạc...
Như thế, Dương Lam Hàng
sẽ không còn là Dương Lam Hàng!
"Vĩnh viễn có xa
không" trong cảm nhận của cô cũng hoàn toàn biến mất trong thế giới hư ảo
kia...
Khoa học chân chính, thực
sự không phải là thứ mà quan điểm giá trị "ăn trắng mặc trơn, công thành
danh toại" như vậy có thể sáng tạo nên. Nhìn qua nội ngoại cổ kim, những
nhà khoa học chân chính làm nên sự nghiệp chỉ chia làm hai loại, một loại là
quý tộc, suốt ngày ăn không ngồi rồi; loại kia là đồ điên, không biết chữ
"tiền" viết thế nào. Họ dựa vào một thứ tình yêu nồng cháy gần như
cuồng si mà làm nên những kỳ tích vĩ đại!
Dương Lam Hàng chính là
một người như vậy!
Dương Lam Hàng không nói
tiếng nào rời khỏi cô, thân thể nóng bỏng trống rỗng, lạnh lẽo, hư không đáng
sợ.
Hai tay anh vươn xuống
dưới thân cô, bế cô lên, đi vào phòng ngủ.
Lăng Lăng thoải mái nằm
trên chiếc giường treo, đắp kỹ tấm chăn lụa, lưu luyến rúc vào lòng anh.
"Lăng Lăng, đồng ý
với anh!" Anh khẽ hôn những sợi tóc của cô: "Dù thế nào cũng không
được đi, ở lại trường chờ anh về. Dự án này được duyệt xong, anh nhất định sẽ
cùng em kết hôn."
Lăng Lăng không muốn trả
lời, vì thế chuyển đề tài: "Dự án này rất quan trọng hả anh? Em nghe nói
là đề tài trị giá cả triệu."
"Không phải vấn đề
tiền bạc, bản thân đề tài này đã rất có giá trị. Hiệu trưởng Châu muốn cải tiến
một loại vật liệu dùng cho tên lửa, bọn anh đã tiến hành phân tích tính khả thi
một năm nay, cũng đã làm ra vật liệu... Hiện tại chỉ còn bước thí nghiệm thực
tiễn cuối cùng."
Hóa ra là vật liệu tên
lửa, chẳng trách hiệu trưởng Châu lại coi trọng đề tài này đến thế. Nhưng nếu
đề tài quan trọng như vậy, tại sao hiệu trưởng Châu lại dùng tên Dương Lam Hàng
để xin? Vì đánh giá cao anh, một lòng bồi dưỡng anh, muốn cho anh cơ hội một
bước lên mây ư? Nhớ tới những nếp nhăn càng ngày sâu giữa đôi lông mày của hiệu
trưởng Châu, Lăng Lăng đã hiểu ra.
Làm một phó hiệu trưởng
phụ trách đào tạo của đại học T, hiệu trưởng Châu ngoài những công việc hành
chính và xã giao rườm rà, còn phải chống đỡ cả một tổ đề tài khổng lồ. Phát
triển đề tài, xin kinh phí, còn cả vấn đề dân sinh của thầy cô và sinh viên.
Tất cả đều đặt lên vai một ông già gần sáu mươi tuổi như ông. Muốn xác định ông
vất vả đến đâu, chỉ cần nhìn dáng người gầy nhỏ cùng những tơ máu đỏ hồng trong
mắt ông là hiểu.
Cho nên, hiệu trưởng Châu
cấp thiết cần một người có thể trở thành phụ tá đắc lực của ông, giúp ông chèo
chống tổ đề tài. Thầy Chu quá chất phác, thầy Lưu dần nhắm tới con đường quản
lý hành chính, còn những giá