
o viên trẻ tuổi khác khó lòng gánh vác nổi trọng
trách. Vì vậy, hiệu trưởng Châu đem mọi hy vọng ký thác vào Dương Lam Hàng, mà
Dương Lam Hàng cũng thực sự là một nhân tài chỉ có thể gặp mà không thể cầu
trong giới khoa học, muốn phần cứng có phần cứng, muốn phần mềm có phần mềm,
muốn năng lực có năng lực, muốn nhân phẩm có nhân phẩm... sau lưng còn có hậu
phương.
Haiz! Chỉ tiếc Dương Lam
Hàng tuy yêu giang sơn nhưng càng yêu mỹ nhân hơn, uổng công hiệu trưởng Châu
một phen dụng tâm lương khổ.
Thấy Lăng Lăng không nói
tiếng nào, Dương Lam Hàng bật đèn ngủ, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng sự kiên quyết
trong mắt anh. "Lăng Lăng, ngày mai mình cùng đến khoa Vật liệu, mặc kệ
người ta nói ra sao, anh không quan tâm cái gì hết." Giọng điệu anh vô
cùng kiên quyết, hoàn toàn không cho cô đường cự tuyệt.
Cô dùng đầu ngón tay vuốt
ve khuôn mặt anh, cẩn thận đem hình dáng anh ghi tạc trong lòng. "Được
rồi! Em nghe anh, dù thế nào em cũng sẽ không đi. Chờ dự án này được duyệt, anh
muốn làm thế nào tùy anh."
Hai hàng lông mày nhíu
chặt của Dương Lam Hàng rốt cuộc cũng giãn ra, anh ôm cô vào lòng. "Tin
tưởng anh, cái gì anh cũng đều có thể cho em!"
"..." Thứ cô
muốn cho đến nay không nhiều, chỉ cần có anh là đủ rồi!
Tắt đèn, Lăng Lăng nhìn
hình bóng anh trong đêm tối, chậm rãi áp mặt vào ngực anh, hai tay vòng quanh
người anh từ sau lưng. Thực sự luyến tiếc nhiệt độ của anh, mùi hương của anh.
...
Một đêm không ngủ, lúc
bầu trời xa tờ mờ sáng, Lăng Lăng lưu luyến rời khỏi vòng ôm ấm áp, chân trần
chạy vào phòng khách, cầm quần áo từ trên sô-pha mặc vào...
Cô giặt sạch áo sơ-mi, đồ
lót, cả bít tất thay ra hôm qua cho anh.
Còn vì anh làm một phần
ăn sáng thật đơn giản - ốp-la, bánh mì, sữa.
Cuối cùng Lăng Lăng viết
lại một mảnh giấy cho anh:
__________________
Thầy Dương đáng kính:
Bữa sáng cho vào lò vi
ba hâm nóng rồi hẵng ăn.
Dạ dày anh không tốt,
không những chú ý ăn uống, còn càng phải chú ý giấc ngủ...
Anh yên tâm đi thành phố
B nhé, em sẽ đợi anh về!
Kính thư
Lăng Lăng
___________________
Trước khi đi, Lăng Lăng
nhìn chung quanh, rất muốn lần cuối giúp anh sắp xếp trong phòng một chút,
nhưng lại phát hiện anh sạch sẽ quá mức, mỗi một món đồ đều có vị trí chuyên
trách của riêng nó, không thể thay đổi. Cô còn định cố gắng tìm vài thứ của
mình để mang đi, giống như cảnh chia tay trên ti-vi, kéo theo va-li hành lý
nặng trịch, giả vờ nhớ lại một vài kỷ niệm ngọt ngào, lẳng lặng rời đi, thế
nhưng... không có thứ nào như vậy thuộc về cô.
Cúi đầu nhìn chiếc lắc
trên chân, trong lòng cô được an ủi rất nhiều, ít ra Dương Lam Hàng đã từng
tặng cô một món quà. Cô nhất định sẽ đeo chuỗi lắc chân này, cho đến tận lúc
chết.
Cửa từ từ khép lại, Lăng
Lăng nhìn lướt qua người đang ngủ say trong phòng một lần cuối, không biết anh
đang mơ thấy gì, hai tay ôm chặt tấm chăn lụa trong lòng.
******
Lo lắng đề phòng, lén lén
lút lút quay về phòng ngủ, Lăng Lăng cuối cùng thở ra nhẹ nhõm.
Đôi mắt thiếu ngủ khô
mỏi, đầu óc mù mờ, nằm dài trên giường, nhưng không hề có chút buồn ngủ nào.
Nằm đến khi cả người nhũn ra, dạ dày đau thắt, Lăng Lăng đứng lên định tìm ít
đồ ăn mới nhận ra trong phòng ngủ của cô ngay cả nước đun sôi cũng là xa xỉ
phẩm!
Cô định đi siêu thị mua
vài thứ, chợt nhớ tới ánh mắt đầy lực xuyên thấu của các sinh viên, Lăng Lăng
tình nguyện tiếp tục chịu đựng sự tra tấn của dạ dày đau đớn. Để đánh lạc cảm
giác đau, Lăng Lăng chà chà bụi bám trên laptop. Bật máy tính, xem lại lần thứ
n các file lưu nội dung chat mà cô trân quý. Cẩn thận thưởng thức từng chữ từng
câu, càng xem càng thấm.
Hơn tám giờ, Lăng Lăng
đang cười ngây ngô trước file chat thì Dương Lam Hàng gọi điện.
"Alô!" Trên mặt
cô vẫn duy trì một vẻ ngọt ngào, trong giọng nói cũng vậy.
Nhưng giọng điệu Dương
Lam Hàng hơi lạnh lùng. "Tin tức trên mạng... là em đồng ý công bố
hả?"
Tin tức? Trong đầu óc u
mê của Lăng Lăng chợt lóe sáng, cô nhanh chóng di chuyển chuột, mở trang web
đại học T, lướt qua một chút tin tức mới nhất, cũng là tin có tỉ lệ click vào xem
cao nhất.
Nhanh chóng xem sơ qua
một lượt. Hóa ra nhà trường tuyên bố thanh minh, xác nhận những lời đồn đại
liên quan đến Dương Lam Hàng mấy ngày gần đây chỉ đơn thuần là bịa đặt vô căn
cứ, buộc tội vô lý. Nhà trường đã điều tra rõ ràng triệt để, toàn bộ chuyện này
đều là tin đồn do một sinh viên ác ý tạo ra, sinh viên đó đã phá hoại hết sức
nghiêm trọng danh dự của thầy và trò trong trường, nên nhà trường đã buộc sinh
viên kia thôi học.
Nhằm phòng ngừa sự việc
tương tự xảy ra, nhà trường sẽ kiểm soát nghiêm ngặt phát ngôn trên diễn đàn,
bất kỳ sinh viên nào cũng đều phải chịu trách nhiệm cho mọi lời nói hành vi của
mình trên diễn đàn, không được phát biểu bất kỳ ngôn từ nào có tính phản động,
vu khống. Nếu như làm trái, tất sẽ nghiêm phạt không tha!
"Tại sao em muốn gạt
anh?" Dương Lam Hàng hỏi.
"Em không định gạt
anh! Dù gì, nhà trường giúp ra mặt làm sáng tỏ, không phải là c