
*****
Buổi nhậu kết thúc, Trịnh
Minh Hạo tiễn Lăng Lăng đến cửa ký túc, xong rời đi.
Cô không vào trong, cầm
hoa hồng trong tay ngồi trên băng ghế trước nhà trọ.
Đã quen với sự dịu dàng
của anh, đã quen được anh che chở. Mới một tuần, cô đã khó chia khó lìa như
thế, bốn năm... phải sống sót thế nào đây.
Đèn nhà trọ tắt, bác bảo
vệ khóa cửa, Lăng Lăng rốt cuộc không thể khống chế dục vọng muốn được gặp anh
của chính mình, chạy về hướng nơi ở của Dương Lam Hàng...
Dưới ánh đèn mờ nhạt, một
bóng người cao to đi về phía băng ghế, ngồi xuống. Cầm lấy hoa hồng bị Lăng
Lăng bỏ quên, cười chua chát. Dù trả giá bao nhiêu, chung quy anh vẫn không có
được trái tim cô.
...
Ở dưới lầu nhà Dương Lam
Hàng, Lăng Lăng cảnh giác nhìn tứ phía, xác định chung quanh không có ai, cô
một mạch chạy lên lầu.
Không dám gõ cửa, sợ đèn
cảm ứng âm thanh sẽ chiếu sáng hành lang tối om. Cô lặng lẽ gởi một tin nhắn:
"Mở cửa, được không?"
Rất nhanh, cô nghe thấy
tiếng bước chân gấp rút, cửa được mở ra. Ánh đèn màu cam trong phòng khách
chiếu sáng người cô muốn gặp nhất, một thân cô đơn.
--------------------
(*) Tàn hoa bại liễu: ý
chỉ người bị vùi dập, tàn tạ vì XXX.
"Em nhớ anh
lắm!" Cô nhào vào lòng anh, hai tay ôm chầm lấy cổ anh.
Cửa đóng lại sau lưng cô,
chừa lại cho họ không gian không ai có thể dòm ngó.
Lăng Lăng rốt cuộc không
kiềm chế khát vọng được nữa, kiễng chân, hôn lên môi anh. Cô chưa bao giờ khao
khát mãnh liệt đến thế, muốn cảm nhận nhiệt độ của anh, cảm nhận nhịp tim anh,
càng chờ mong anh có thể lấp đầy nỗi mất mát trong lòng cô.
Dương Lam Hàng sau vài
giây thất thần, một tay kéo gáy cô, một tay ôm lấy eo cô, hôn cô say đắm.
Họ... hôn nhau nồng cháy,
cũng hôn đến đoạn tuyệt.
Nụ hôn cháy bỏng thiêu
hủy lý trí, anh đem cô đẩy ngã trên sô-pha, cởi bỏ cúc áo cô. Lăng
Lăng ngửa đầu tựa vào lưng ghế sô-pha, để mặc anh áp lên người cô, nóng bỏng
hôn lên cổ, ngực mình...
Ánh đèn màu cam ấm áp bao
trùm, trên sàn nhà hai bóng người song song, mờ mờ ảo ảo, quần áo dần dần cởi
ra. Áo len, quần jeans, dây ngực, áo sơ-mi màu xám đậm... Từng cái từng cái rơi
trên ghế sô-pha...
Cơ thể mềm mại cong cong
lả lướt, ánh sáng mờ nhạt lưu động, hương thơm dìu dịu sâu thẳm...
Đầu ngón tay mát lạnh của
Dương Lam Hàng mơn trớn chiếc cổ trắng nõn của Lăng Lăng cùng những dấu hôn đỏ
sậm trên da thịt cô, rồi dừng lại trên ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nụ hoa mềm
mại sẵn sàng nở thành trái cây chín mọng.
Trong căn phòng trang
nhã, lượn lờ một tràng tiếng kêu vô cùng không trang nhã. "Ưm...
Hàng..."
Ngón tay Dương Lam Hàng
chuyển qua bên hông, một đường đi xuống, khẽ chạm vào đầu gối mượt mà của cô...
Hai chân Lăng Lăng như có điện giật liền rụt về, cong lại trên sô-pha.
Sự thật chứng minh,
"điện sinh vật" không hề giảm bớt theo số lần triền miên, ngược lại,
dưới sự nghiên cứu hăng say đến quên ăn quên ngủ của Dương Lam Hàng mà càng thể
hiện xu hướng mạnh lên.
"Anh sẽ không cho em
đi. Nói gì cũng không cho..." Dương Lam Hàng ngồi trên mép ghế sô-pha, ôm
thân thể Lăng Lăng vào lòng.
Có chút mâu thuẫn, lưỡng
lự, Lăng Lăng cuối cùng vẫn kiên định trả lời: "Em nhất định phải đi, nói
gì cũng phải đi!"
"Em!" Thanh âm
tức giận chấm dứt trong nụ hôn bỏng rát, không biết Dương Lam Hàng muốn kìm nén
hay bộc phát sự giận dữ của anh nữa.
Đau cùng yêu, kích thích
mãnh liệt khiến Lăng Lăng rốt cuộc không thể suy nghĩ, đầu óc hoàn toàn trống
rỗng. Cơ thể nóng rực khó chịu, vui sướng ăn mòn tri giác, hồn xiêu phách lạc.
Thân thể chìm đắm trong từng cơn sóng nhiệt nối tiếp nhau dâng cao, đèn sàn
trước mắt biến thành một vòng sáng, làm mờ mắt người.
Lăng Lăng rướn người lên,
mê đắm đáp lại sự cuồng nhiệt của anh, đôi môi đỏ thắm mềm mại mút cắn da thịt
nóng bỏng của anh, cũng muốn lưu lại trên người anh những ấn ký không thể xóa
nhòa.
"Hàng, em yêu
anh!" Mười ngón tay cô luồn vào những sợi tóc của anh, trơn mềm như tơ,
hương thơm hoa nhài độc đáo.
Đôi mắt đen thăm thẳm đón
nhận cái nhìn quyến rũ như tơ của cô.
Đôi môi Dương Lam Hàng
run run, không hề phát ra âm thanh nào...
Hai tay nâng khuỷu chân
cô, hôn lên chuỗi hạt trân châu trên mắt cá chân.
Lăng Lăng khẽ thở dốc,
yếu ớt trống rỗng tựa vào sô-pha. Dòng điện cao thế chạy khắp toàn thân, tri
giác càng trở nên tinh nhạy, cô cắn chặt môi dưới, không để cho tiếng rên rỉ
khiến người ta hổ thẹn kia thoát ra khỏi miệng...
Lăng Lăng nhắm mắt lại,
thân thể hư không được lấp đầy trong nháy mắt...
Ngọn đèn tỏa sáng rực rỡ
lay động trong tầm mắt tối đen, rung lắc long trời lở đất.
Dương Lam Hàng dùng lòng
bàn tay nâng mặt cô lên, mê loạn nhìn cô, khàn giọng thở dài: "Ngoại trừ
để em đi, chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em..."
Cô cười cười, lắc đầu, mồ
hôi rịn ra giữa trán.
Hông anh dùng sức một
cái, đẩy vào nơi sâu nhất... Cơn đau đột nhiên ập đến, cô kêu lên một tiếng ai
oán: "Không cần!"
Cô không phân biệt được
cảm xúc trong ánh mắt anh, chỉ mơ hồ cảm thấy trong mắt anh lóe lên một nỗi bi
thương...