
à được.”
Kỷ Lan ngửa mặt lên trời
thở hắt ra, giờ này phút này, anh thật sự cảm thấy thủ đoạn giày vò của ông nội
anh so với cô thật sự còn kém xa.
Bạc Hà tận tình khuyên
nhủ: “Xác suất thành công của việc này cũng rất cao, cậu thử một lần xem.”
“Siêu lười” không có động
tĩnh gì.
Bạc Hà bám riết không
tha: “Cùng với công ty môi giới, cả hai bên đều tiến hành đi!”
“Siêu lười” hình cái đầu
hoàn toàn đen.
Bạc Hà phẫn nộ thở dài,
anh vẫn ở trên mạng hay đi đâu rồi?
Cô đợi một lúc không thấy
anh login, đành phải đi xem tin tức trên mạng, nhưng trong lòng vẫn canh cánh
vấn đề của Kỷ Lan, mặc kệ thế nào, trước tết Âm lịch cô cũng phải hoàn thành
xong chuyện này hoàn thành.
Một lát sau trên QQ hiện
lên tiếng người login.
Cô mở khung thoại, thấy
trên đó viết : “Tôi là Nghiêm Vị!”
Bạc Hà chột dạ một chút,
liền phản ứng.
Nghiêm Vị trực tiếp vào
đề tài, đánh lên: “Kỷ Lan nhờ tôi chuyển lời đến cậu, cậu ta chính thức liệt
cậu vào sổ đen!”
Jumbo said: Cái nick QQ
này… là Nghiêm Vị hay Kỷ Lan đang nói nhỉ?!
Bạc Hà vừa bực mình vừa
buồn cười, không nghĩ tới Kỷ Lan lại “yếu ớt” đến như thế. Cô giải thích với Nghiêm Vị: “Tôi chỉ muốn giúp cậu ấy bày mưu tính
kế, cho cậu ấy sớm tìm được bạn gái để có thể báo cáo với người nhà, cũng không
biết cậu ấy lại trẻ con đến như vậy?”
“Cậu vội vàng đẩy cậu ấy
ra bên ngoài giống như xả hàng tồn, cậu ấy còn có thể không tức giận sao? Hơn
nữa…”
“Còn cái gì nữa chứ?”
Bên kia mãi không nói gì,
một lúc sau mới nhắn lại một câu: “Bạc Hà, cậu cảm thấy Kỷ Lan là người nhưthế
nào?”
“Là người tốt!”
“Vậy cậu đối tốt với cậu
ấy một chút, đừng ra vẻ người lớn với cậu ấy!”
“Tôi đối với cậu ấy rất
tốt, cậu ấy là chủ nợ của tôi, tôi có thể đối xử không tốt với cậu ấy sao?”
“Cảm tình cậu dành cho
cậu ta, chỉ bởi vì cậu ta cho cậu vay tiền?”
“Đương nhiên là không, tôi coi cậu ấy là bạn bè, giống như cậu vây!”
Nghiêm Vị lại nửa ngày
không nói một câu, một lát sau nói: “Cậu thích người như thế nào?”
Bạc Hà sửng sốt, trong
lòng tự hỏi một chút mới phát hiện thì ra mình cũng chưa bao giờ tự hỏi điều
nhưvậy.
Trong lòng cô nổi lên một
gợn sóng, cô suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời: “Trước đây tôi từng thích Hứa Hoài
nhưng sau đó vẫn không thích ai nữa. Tôi đã giữ vết thương do Hứa Hoài gây ra ở
trong lòng từ rất lâu rồi, sau này lại một lòng chỉ muốn kiếm tiền, mua lại
phòng ở cho cha, rồi cha tôi lại sinh bệnh nằm viện, gánh nặng của tôi lại càng
lớn hơn. Phong hoa tuyết nguyệt, thật sự quá xa vời, tôi không có đến một chút
tâm tư đó, chỉ nghĩ tới kiếm tiền mà thôi. Cậu nhất định đang
chê tôi thực dụng, nhưng cậu là bạn tôi tôi không muốn giả vờ trước mặt cậu,
trong lòng tôi chuyện quan trọng nhất bây giờ là trả nợ, những chuyện khác đều
không quan trọng.”
Nghiêm Vị một lúc lâu sau
mới nói chuyện.
Bạc Hà lại viết: “Nghiêm
Vị, tôi thấy rất có lỗi, câu kết hôn là lúc cần tiền vậy mà tôi lại không thể
trả lại cho cậu.”
“Chuyện tiền nong cậu cứ
từ từ năm, mười năm đều được.”
“Trong năm nay bố tôi vẫn
phải uống thuốc, tiền lương của tôi tằn tiện thì cũng đủ chi tiêu, chờ sang năm
tôi mở lại tài khoản ngân hàng.”
“Không cần vội.”
“Tôi sao lại không vội,
mấy ngày hôm nay tôi đều đi mua xổ số! Aiz, mong trúng được cái giải thưởng lớn
một chút để trả lại tiền cho cậu và Kỷ Lan, nợ tiền các cậu nhiều như vậy, buổi tối đi ngủ tôi cũng thấy chột dạ.”
“Cậu không cần gây áp lực
cho bản thân như vậy, chúng tôi đều không cần dùng tiền, cậu cứ từ từ,
cậu cứ lo lắng cho vấn đề cá nhân của cậu đi cái đã. Con gái tuổi cũng không
còn trẻ, lo tìm đối tượng đi.”
“Tôi còn đang nợ nần, bao
giờ trả hết nợ nói sau.”
“Có nợ với chuyện tình
cảm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhiều người có nợ vẫn kết hôn đấy thôi.”
“Đã trải qua chuyện với
Hứa Hoài, tôi mới hiểu được, tình yêu cũng cần có điều kiện của nó, hai người
ngang hàng, ở cùng nhau mới có thể hòa hợp được, bất hể là vật chất hay tình
cảm đều cần có sự ngang hàng mới được. Tôi ở trong tình huống như vậy, tìm người yêu quả thật rất có lỗi với người đó. Hơn nữa đây là nợ
riêng của tôi lại đem gánh nặng của mình đặt lên vai người khác. Kết hôn là đi
tìm hạnh phúc không phải tìm người gánh vác hộ.”
“Cậu suy nghĩ như vậy cũng có cái không đúng, hai người yêu nhau chẳng phải cùng nhau đồng
cam cộng khổ sao?”
“Đó còn phải xem là loại
người nào, có người chỉ có thể chia sẻ phú quý nhưng không thể cùng chung hoạn
nạn. Tôi không muốn liên lụy người khác, tôi muốn đi ngủ, cậu cũng nghỉ sớm một
chút, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!”
Bạc Hà tắt máy nằm trên
giường, không tự chủ được lại thở dài. Lâu rồi cô cũng chưa nói chuyện tình cảm
với ai, bởi vì chat qua mạng, nếu là nói chuyện trực tiếp với Nghiêm Vị chưa
chắc cô nói nhiều như vậy. Đôi khi cô cũng thấy mình quá thực tế, nghĩ tới
chuyện xưa, cô không nghĩ cũng không được, có nợ tình cảm với người khác thật
không tốt, tựa như trước đây tan học về nhà mà chưa làm xong bài tập,
chơi thế nào cũng không thấy vui vẻ, vẫn cảm thấy trong lòng