
gười kia.
Mấy người đi vào ảnh
viện, bên trong một cô gái đứng lên, dáng người cao gầy, đầy đặn, tóc dài mặc
áo choàng, diện mạo vô cùng xinh đẹp, đeo đồ trang sức đẹp đẽ, trang nhã.
Tương Lâm đi qua giới
thiệu: “Đây là bạn thân của em Sở Tiếu Tiếu, đây là Bạc Hà, bà mối kiêm phù
dâu, đây là Nghiêm Vị cùng bạn học Kỷ Lan, phù rể.”
Bạc Hà nhìn Sở Tiếu Tiếu
gật đầu cười cười.
Sở Tiếu Tiếu nhìn Bạc Hà,
lại nhìn Kỷ Lan, cũng khách khách khí khí cười.
Tâm trạng Kỷ Lan hôm nay
không được tốt, thấy mĩ nữ cũng không có tâm tình chào hỏi, càng không để ý
nhìn, kéo ghế ngồi xuống nghĩ xem làm thế nào để “trả thù” Bạc Hà, nha đầu này
lại lấy 500 tệ để bán anh đi.
Tương Lâm cùng nhiếp ảnh
gia bắt đầu bàn luận về chuyện chụp ảnh, ví dụ như mặc cái gì, trang điểm ra sao, phong cách chụp như thế nào?
Tương Lâm gọi Bạc Hà cùng
Sở Tiếu Tiếu đến chính là muốn tham khảo ý kiến của hai người bởi vì những vấn
đề này hỏi Nghiêm Vị, anh chỉ tủy tiện nói hai câu một là: tùy ý em đi, hai là:
đều nghe lời em.
Hai câu trên cũng tương
đương với cái gì cũng chưa nói, cho nên Tương Lâm đành phải coi anh như vật trang trí, giống như một loại đạo cụ trong khi chụp ảnh, tuy rằng không
biết làm gì nhưng lại là người không thể thiếu.
Sở Tiếu Tiếu ngồi cạnh
Tương Lâm nhưng ánh mắt thình thoảng lại đánh sang phía Kỷ Lan.
Thật ra, Kỷ Lan nhìn bên
ngoài trông rất đẹp trai, mày rậm sắc nét, có dáng vẻ nam tính. Đặc biệt, khi
chưa quen biết anh không dễ nói chuyện, càng phát ra vẻ thâm trầm thần bí, kỳ
thật sau khi quen thuộc mới thấy anh diện mạo bên ngoài rất lừa tình, tính cách
anh có vẻ phức tạp, có lúc rất hiểu chuyện lõi đời nhưng cũng có lúc lại rất
ngây thơ đơn giản.
Ngay từ đầu Bạc Hà cũng
thấy anh khó tiếp cận, nói chuyện với người khác rất hà khắc. Nhưng sau khi
quen nhau, lại có thể làm cho anh đứng hình mấy lần vì biết anh chẳng qua cũng
chỉ là con hổ giấy.
Trước mắt, Sở Tiếu Tiếu
đang bị con hổ giấy này mê hoặc. Cô cảm thấy Kỷ Lan này rất đẹp trai, rất hợp
mắt cô. Trong những bộ phim ngoại quốc, không phải vẫn có chuyện phủ dâu có cảm
tình với phù rể hay sao.
Nhìn Tương Lâm hạnh phúc
ngọt ngào, thân là bạn thân của Sở Tiếu Tiếu tâm trạng của cô vô cùng phức tạp,
cũng vui thay cho Tương Lâm nhưng về phương diện khác cảm thấy mất mát, từ nay
về sau sẽ không còn là người thân cận nhất bên cạnh Tương Lâm nữa, Nghiêm Vị sẽ
chiếm lấy vị trí hàng đầu trong lòng Tương Lâm, từ nay về sau cô chỉ là người
ngoài mà thôi. Mà cô cũng cảm thấy có một loại nguy cơ, bạn cùng tuổi của cô
Tương Lâm đã có nơi có chốn vậy cô cũng phải nhanh một chút, bởi vì cha mẹ cô
cũng đã đến tuổi bắt đầu quan tâm.
Nếu là 5 năm trước, cô sẽ
không làm càn đánh giá Kỷ Lan như vậy nhưng tuổi càng lớn
cơ hồ càng bị nhiều áp lực, mà đành bỏ qua rụt rè cùng
ngượng ngùng, loại ám chỉ này có lẽ đến từ tuổi tác của cô.
Kỷ Lan một chút cũng
không để ý đến ánh mắt của Sở Tiếu Tiếu, anh liếc nhìn Bạc Hà một cái, phát
hiện cô một chút áy náy cũng không có, còn đang nhiệt tình hiến kế cho Tương
Lâm, trong lòng thật sự là tức giận đến muốn lật bàn.
Bàn bạc suốt một giờ, rốt
cục cũng định hình được một vài chi tiết cùng đạo cụ. Mấy người từ trong ảnh
viện đi ra, Nghiêm Vị nói: “Đi thôi hôm nay tôi mời, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Sở Tiếu Tiếu tự nhiên
không có ý kiến. Lúc ăn cơm cô rất tâm ý cùng Nghiêm Vị nói chuyện thời đại
học, Nghiêm Vị cũng tự nhiên mà mang Kỷ Lan cùng Bạc Hà ra kể chuyện. Sở Tiếu
Tiếu liền bám theo đề tài Kỷ Lan mà hỏi.
Tâm trạng Kỷ Lan đang bị
ức chế nên không có tấm muốn nói chuyện tuy rằng hỏi gì đáp ấy nhưng cũng không
được nhiệt tình.
Nhưng anh như vậy lại càng để lại hình ảnh tốt trong mắt Sở Tiếu Tiếu, cảm thấy anh
như vậy không phải thấy sắc liền nịnh bợ. Con gái thường
là loại có tâm lí phức tạp như vậy, muôn sắc đẹp của mình có thể khiên đàn ông chú ý
nhưng lại không muốn người đàn ông đó vì sắc đẹp mà theo đuổi mình.
Ngay từ đầu Tương Lâm đã
thấy có gì đó khác thường, nhưng trong khi ăn lại thấy Sở Tiếu Tiếu cùng Kỷ Lan
nói chuyện phiếm, hơn nữa còn cười đặc biệt ngọt ngào.
Tương Lâm cùng Sở Tiếu
Tiếu làm bạn hơn 20 năm, cơ hồ chỉ cần một ánh mắt một nét mặt có thể
hiểu được lòng nhau, nhìn nụ cười cùng ánh mắt của Sở Tiếu Tiếu như vậy cô liền hiểu ra, cô cầu còn không được để thúc đẩy hai người với
nhau.
Kỷ Lan cùng Nghiêm Vị là
bạn bè, mà Sở Tiếu Tiếu lại là bạn thân của mình, cái kiểu kết hợp này có lợi
cho tất cả mọi người, thậm chí còn có thể kết thông gia về sau.
Tương Lâm vui cười hớn hở
nhìn Sở Tiếu Tiếu, lại nhìn Kỷ Lan, cảm thấy hai người bề ngoài vô cùng xứng
đôi. Hơn nữa, Kỷ Lan lại đang cần gấp một người bạn gái lâm thời, đã bị buộc
lên ti vi coi mắt, gửi hồ sơđến công ty môi giới.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy hơi áy náy, Kỷ Lan chính là bạn của chồng mình, Sở Tiếu
Tiếu lại chính là bạn thân mình, chính mình sao lại không nghĩ kết hợp ai người
bọn họ với nhau, đây là chuyện tốt đến mức nào cơ chứ.
Cô quyết định cũng muốn
giống như Bạc Hà tác hợp lương duyên.