Insane
Trở Về Năm 1981 Oº°

Trở Về Năm 1981 Oº°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322074

Bình chọn: 8.5.00/10/207 lượt.

g, trông có vẻ chín chắnlúc trước

nhiều. Đúng là lạ thật, lúc trước anh ra luôn là người sôi nổi nhất trong đám

đông, xem ra thời gian quả thực có thể thay đổi một con người.

Mười lăm phút trôi qua rất

nhanh, tôi mới uống được hai ngụm bia đã nghe thấy tiếng nhân viên phục vụ bên

ngoài gõ cửa. Sau đó cửa liền mở ra, Kim Minh Viễn xuất hiện trước mặt mọi

người với đôi mắt thấp thoáng nét cười.

Lâm Hà không khỏi ngây

ra, rồi đưa tay véo tôi một cái thật mạnh, nhỏ giọng oán trách: “Một cực phẩm

như vậy, sao cậu có thể giấu kín đến thế chứ hả, thỉnh thoảng mang ra để tớ

nhìn cho đỡ thèm cũng được mà?” Véo xong cô nàng liền lập tức đứng dậy, lớn

tiếng nói: “Này, anh gì bạn trai của Tuệ Tuệ ơi, qua đây ngồi này!”

Kim Minh Viễn thản nhiên

đi tới ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi nở một nụ cười khách sáo với Lâm Hà, nói:

“Tôi là Kim Minh Viễn, bạn trai của Tuệ Tuệ, cảm ơn em đã trông nom cô ấy giúp

tôi!”

Ắt xì! Từ lúc nào mà tôi

đã trở thành bạn gái của anh ta thế nhỉ? Tôi tức tối trừng mắt nhìn anh ta một

cái, nhưng anh ta lại vẫn tươi cười, căn bản chẳng hề để tâm.

Đôi mắt Lâm Hà đã sắp rớt

ra đến nơi, cười ngờ nghệch, hỏi: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi, hì hì… Anh họ

gì ấy nhỉ?”

Kim Minh Viễn hơi ngẩn ra

một chút, sau đó cố nhịn cười, chậm rãi trả lời: “Tôi họ Kim, Kim Minh Viễn.”

Lâm Hà tới lúc này mới ý

thức được rằng mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch, bèn vỗ đầu một cái cười tự

giễu mình: “Đúng là mất mặt quá đi, đã lớn tuổi thế này rồi mà còn bị sắc đẹp

làm cho lú lẫn.” Sau đó lại hỏi: “Sao trước đây không thấy anh ra ngoài đi lại

thế?”

Kim Minh Viễn mỉm cười

nhìn tôi, thản nhiên đáp: “Trước mắt còn đang trong thời kỳ sát hạch, hôm nay

nhờ có em nên mới được cho ra đây hóng gió một chút đấy, sau này còn phải nhờ

em nói tốt cho vài câu.”

Lâm Hà tỏ ra không thể

tin nổi, hết nhìn Kim Minh Viễn, lại nhìn tôi, cuối cùng không kìm được thở dài

một hơi, nói giọng cảm khái: “Bây giờ thì tớ đã hiểu rồi, đây chính là số

mệnh.”

Kim Minh Viễn vừa tới, La

Tố Vân đã cất cờ dẹp trống. Cô ả dù sao cũng không ngốc, biết tôi không phải là

tình địch nữa rồi, tất nhiên không cần đấu đá tiếp làm gì nữa, nếu không chỉ tổ

khiến cho người ta chê cười. Các cô cậu đàn em khóa dưới cũng đều cười tươi nói

chuyện với Kim Minh Viễn, không khí bất giác trở nên hòa hợp vô cùng.



Khi chúng tôi từ thôn Đạo

Hương ra đã là mười giờ hơn, lại phải đưa Lâm Hà về nhà nữa, nên khi quay lại

khu chung cư thì đồng hồ đã chỉ quá mười một giờ. Tôi còn đang nghĩ đến những

lời mà hôm đó anh ta nói trước khi đi, không biết phải mở miệng thế nào.

Có lẽ vì tâm tư của tôi

hiện ra quá rõ ràng trên mặt, nên Kim Minh Viễn rốt cuộc đã không kìm được mà

tự mở miệng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?”

“Chẳng lẽ không phải là

anh có chuyện gì muốn nói với em sao?” Tôi phản bác, nhưng giọng điệu nghe có

chút gượng gạo. Chuyện tình cảm vốn là như thế, giống như đánh trận vậy, không

phải gió đông áp đảo gió tây, thì là gió tây lấn lướt gió đông. Phụ nữ luôn có

một số tâm tư nho nhỏ, nếu biết đối phương thích mình, ắt sẽ phải làm bộ làm

tịch một phen, tôi cũng không phải là ngoại lệ.

Kim Minh Viễn ngoảnh đầu

sang nghiêm túc nhìn tôi, nở một nụ cười đầy ẩn ý, lúc lâu sau mới nói: “Chúng

ta vào nhà rồi nói chuyện!”

Vào nhà? Vào nhà ai đây?

Đã muộn thế này rồi còn vào nhà tôi nữa chắc?

Nhưng Lưu Hạo Duy vẫn

đang ở nhà, tôi suy nghĩ một chút, rồi cũng đồng ý.

Nhưng vào nhà tôi mới

phát hiện ra rằng mình đã sai lầm, không biết Lưu Hạo Duy đã đi đâu mất hút,

nửa đêm thế này mà lại không ở nhà. Tôi đành bấm bụng cho anh ta vào nhà, rồi

pha trà mang ra. Anh ta cầm chén trà đưa lên mũi ngửi, rồi chậm rãi cất tiếng:

“Em vẫn thích Thiết Quan Âm à, thơm thật đấy!”

Nghe anh ta nói kìa, cứ

như chúng tôi thân thiết với nhau lắm vậy. Tôi vừa định phản bác một câu, đột

nhiên lại nhớ đến những lời kỳ quái mà anh ta đã nói lúc trước, ngoan ngoãn chờ

anh ta đưa ra một lời giải thích rõ ràng.

“Tuệ Tuệ, em có tin… trên

thế gian này có thần tiên không…”

Anh ta nói không nhanh

không chậm, giọng nói trầm thấp mà có sức hút, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào

tôi, vẻ mặt vừa chân thành vừa tha thiết. Nhưng tôi cứ có cảm giác như đang nằm

mơ, nguyên nhân rất đơn giản, bởi những lời mà anh ta nói thực sự rất khó tin.

Ý tôi là, với chỉ số thông minh của anh ta, sao lại đi bịa ra một câu chuyện có

vô số sơ hở như vậy chứ?

Đứng trước mặt anh ta,

tôi luôn dễ để lộ ra tâm trạng của mình. Cho nên, vừa mới kể xong, anh ta đã

xòe tay ra vẻ hết cách, rồi lắc đầu nói khẽ: “Tuệ Tuệ, em không tin anh.” Trong

giọng nói không ngờ còn mang theo một vẻ tủi thân.

Tôi vội vàng xua tay phủ

nhận: “Không phải em không tin anh. Nếu anh thật sự bịa bừa, cũng không đến nỗi

bịa ra một câu chuyện vớ vẩn như vậy.”

Sắc mặt anh ta lại càng

tệ hơn.

“Thôi được rồi.” Tôi suy

nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: “Cứ coi như là anh nói thật đi.”

“Lời của anh vốn đều là

thật hết.” Anh ta kiên quyết nói, giọng nói càng lúc càng trở nên mệt mỏi: