
ao, chạy trốn, vẫn không ngăn chặn được dã tâm
của hắn muốn ăn nàng.
"A!"
Nàng cảm giác hai tay bị vặn
ngược ra phía sau, tê rần, một bàn tay mạnh mẽ buộc nàng ngẫng mặt lên,
chính là muốn nàng hé miệng, tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Dưới Sói hôn, mang theo hơi thở chinh phục mạnh mẽ, hắn muốn hái đóa hoa
kiều diễm gai góc này, ngửi được mùi thơm từ người của nàng, hơi thở
tươi mát của nàng.
Đây là lần đầu tiên, nàng muốn liều mình giãy giụa, nam nhân này thô bạo, càn rỡ làm cho nàng kinh hãi. Không phải
hắn đối với nàng không có hứng thú sao? Thế nào lại một cái đã hiểu rõ
được nàng, liền đối với nàng lộ ra vẻ mặt tham lam? Nàng thà bị hắn là
nam nhân kia đối với nàng có thái độ ghét bỏ, lạnh lùng mà chống đỡ, dễ
chịu còn hơn con sói trước mắt này như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Sư gia liệu việc như thần, con sói hoang nhanh nhẹn, dũng mãnh đã thật sự tìm tới.
Đêm nay nhiệm vụ của nàng là trở thành con mồi của hắn, vì muốn đạt mục
đích, nàng không tiếc lấy sắc đẹp chính mình đi dụ địch, nhưng gặp được
hắn làm cho nàng từ trước tới nay đều có thể kiềm chế rất tốt lại bị rối loạn.
Nàng nổi giận nhưng không cách nào ngăn cản được ngọn lửa
của nam nhân này, xâm nhập vào miệng nàng dây dưa cuốn lấy, làm cho đầu
óc thanh tĩnh của nàng nhất thời bị hỗn loạn, tim đập rộn lên.
"A!" Nàng gắng sức giãy giụa, nhưng lại càng bị giữ lấy.
Hắn tham lam, hôn một cái không thỏa mãn, bàn tay xấu xa dám thăm dò vào
trong áo của nàng, nắm lấy bộ ngực mềm mại, săn chắc của nàng.
Lòng bàn tay thô ráp xoa nắn bộ ngực trắng nõn, mang đến kích thích làm nàng luống cuống chống đở, chưa thu phục được con sói này đã bị chiếm tiện
nghi hơn phân nửa, làm nàng buồn bực không thôi nhưng đồng thời nàng
cũng cảm thấy trong cơ thể xông ra một luồng nhiệt năng làm cho nàng
toàn thân nóng lên.
Ngoài phòng đột ngột nổi lên ánh lửa, làm
cho đôi tay Trộm Sói ngừng lại, đột nhiên giật mình cảm thấy không hay.
Ngoài cửa sổ bốn phía tất cả đều là ánh lửa, ánh lửa xuyên qua cửa sổ,
hắn có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của nữ nhân trong lòng mình.
Nàng bị hôn sưng cánh môi, vẫn nổi lên một chút ý cười, Trộm Sói lúc này mới bừng tỉnh.
Có mai phục, hắn trúng kế !
Ngoài phòng ánh lửa
bùng lên, bóng người di chuyển. Trộm Sói mặc dù kinh ngạc, vẫn có thể
giữ bình tĩnh, hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trong lòng, trong mắt có chút
bội phục."Thì ra đây là cạm bẫy."
"Binh mã Tuần phủ đại nhân đã bao vây xung quanh, ngươi trốn không thoát".
"Tuần phủ đại nhân?" Con ngươi đen bắn ra một tia bén nhọn, khi nàng nói ra
bốn chữ "Tuần phủ đại nhân" này thì giọng nói dường như rất không tầm
thường.
"Trộm Sói, ngươi trốn không thoát, mau thúc thủ chịu trói đi". Ngoài phòng vang lên tiếng nói rõ ràng truyền vào trong nhà.
Trộm Sói cưỡng ép nàng đi tới cửa, quả nhiên nhìn thấy quan binh vây quanh
phòng chật nít, ngay cả trên cao cũng đều ẩn nấp rất nhiều cung thủ, tên đã lấp vào dây cung, toàn bộ nhắm ngay hắn.
"Vì nghênh đón ta, lại
phái nhiều người đến như vậy, thật quá phô trương". Trên mặt hắn không
một chút khẩn trương, ngược lại rất thoải mái cười cợt.
"Ngươi
trốn không thoát, vẫn là ngoan ngoãn đầu hàng đại nhân đi". Con ngươi
đen hiện lên vẻ khó chịu, hai chữ đại nhân nghe thực chói tai, trong
lòng hắn không thích nàng cứ nói hai chữ này.
Ánh mắt sắc bén của hắn rất nhanh nhìn thấy một nam tử đầu đội mũ cánh chuồn, mặc quan phục ở
trong đám quan binh, tướng mạo uy nghiêm, hắn cẩn thận đánh giá, hơi thở nóng rực thổi bên tai nàng.
"Ngồi trên lưng ngựa, chính là tuần phủ đại nhân phải không?"
Nàng cảm thấy cánh tay bị đau, không rõ đột nhiên vì sao hắn tức giận?
"Đúng vậy, chính là tuần phủ đại nhân Hạng Thiếu Hoài nổi tiếng khắp thiên
hạ". Khi nàng nói ra ba chữ Hạng Thiếu Hoài thì âm thanh mang theo một
loại tôn kính đắc ý, làm hắn bỗng dâng lên một cỗ ghen tức.
Ngoài phòng quan binh đi đầu cao giọng nói: "Trộm Sói, ngươi chỉ có hai con
đường, một là quy hàng đại nhân, hai là bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết,
nếu ngươi thông minh, liền ngoan ngoãn đi ra quy hàng!"
Muốn hắn quy hàng? Đừng mơ!
Trộm Sói đem nàng ôm trước ngực, thân mật cười lạnh nói: "Tốt, không thể
tưởng được Lão Tử ta xuống hoàng tuyền còn có người đẹp cùng nhau làm
bạn, cầu còn không được".
Hắn một tay kiềm chế hai cổ tay của
nàng, một tay kia thân mật ôm người của nàng, đôi mắt sắc bén nhìn chăm
chú vị Tuần phủ đại nhân kia như có ý khiêu khích.
"Ta không sợ
chết, mau bắn tên đi!" Nàng lạnh lùng nói, sớm có chuẩn bị tâm lý nghênh đón ngày này, nàng không hy vọng chính mình trở thành chướng ngại vật
cho người khác.
"Ngươi nghĩ muốn chết như vậy? Chỉ tiếc không ai dám thành toàn cho ngươi".
Chỉ cần Mộ Dung Tử ở trong tay Trộm Sói, nếu bắn tên, tuyệt đối sẽ làm bị thương nàng cho nên không ai dám ra tay.
"Đại nhân, làm sao bây giờ?"
Người đứng đầu sai nha không có biện pháp, đành phải xin ý kiến của đại nhân, tất cả mọi người đang chờ đại nhân ra lệnh.
Hạng Thiếu Hoài trầm mặc, trên gương mặt tuấn lãnh hơi động, trước sau vẫn b