XtGem Forum catalog
Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327293

Bình chọn: 7.00/10/729 lượt.

ong thì ba người bắt đầu trò chuyện, Triệu Cổ là người hoạt

bát, bắt đầu không ngừng tìm chủ đề, hơn nữa còn nói cho Cố Hạ

biết vài vấn đề của người mới ra ngoài làm việc. Cố Hạ mặc dù

cũng nén giận cái bóng đèn này trong đáy lòng nhưng trò chuyện cũng

xem như rất hợp ý.

Món ăn đầu tiên vừa

bưng lên thì Quý Phi Dương lại nhận một cuộc điện thoại, người đầu

dây bên kia Triệu Cổ cũng biết, ở bên cạnh ồn ào, “Gọi cậu ta cùng

đến đi, ai cũng muốn ăn cơm, nhất định phải gọi tên nhóc kia tới…”

Triệu Cổ còn nghiêng

đầu hỏi ý kiến Cố Hạ: “Thêm vài người thì càng náo nhiệt, em thấy

có phải không?”

Cố Hạ nhẹ nhàng gật

đầu, nói một câu trái với lương tâm: “Cứ gọi đến đi, nhiều người nói

chuyện phiếm thì ăn cơm mới ngon.”

Lần này không chỉ tới

một người mà là một đôi tình nhân. Chỗ ngồi không đủ, Triệu Cổ gọi

bồi bàn đổi vị trí, nhà hàng Phỉ Kí rất đông khách, tất cả bàn

đều chật kín, bồi bàn đành phải dọn đại cho bọn họ một bàn.

Lại giới thiệu nhau,

chào hỏi, nói chuyện, Quý Phi Dương về sau khá thân thiết với đôi

tình nhân kia, cô gái trẻ kia gạt bạn trai của mình sang một bên, chỉ

lo nói chuyện với Quý Phi Dương. Cố Hạ không chen vào được một lời

nào, cũng may Triệu Cổ ngồi bên cạnh cũng không bỏ rơi cô, tìm chủ

đề nói với Cố Hạ, sau khi món ăn được mang lên, còn lịch sự nói:

“Cố Hạ, em ăn thử món này đi, món nướng này cũng không tệ…”

Món ăn vẫn chưa mang

lên hết thì đôi tình nhân kia lại gọi thêm hai người bạn nữa, một cô

gái ngoài hình xinh đẹp đi tới, đứng bên cạnh bàn, vỗ nhẹ bả vai

Quý Phi Dương nói: “Không lâu không ăn cơm cùng anh, nếu không chủ động

gọi điện thì em còn tưởng anh đã quên mất em rồi.”

“Có quên ai cũng không

thể quên em được! Dạo này ra nước ngoài công tác, hoay hoay mãi chân

vẫn không chạm đất được.” Quý Phi Dương cười giải thích.

Cô gái kia tiếp tục

giả vờ nói vài câu giận dỗi, sau đó gọi bồi bàn mang ghế ra ngồi

chính giữa Cố Hạ và Quý Phi Dương, vẫn chào hỏi với tất cả mọi

người ở đây, Quý Phi Dương cũng không cảm thấy có gì không ổn, Cố Hạ

chỉ có thể gượng cười gật đầu.

Trên bàn ăn hai cô gái

kia cũng rất biết cách tạo không khí, nói đến chuyện công việc cũng

rất trôi chảy, Cố Hạ vừa rời khỏi trường học bước vào xã hội không

lâu nên tất nhiên không có kiến thức rộng như bọn họ, cô gái ngồi

giữa Quý Phi Dương và Cố Hạ chẳng những biết ăn nói mà khuôn mặt

cũng rất xinh đẹp, trang điểm tỉ mỉ, chiếc dây chuyền trên cổ được

ánh đèn chiếu sáng lấp lánh, Cố Hạ ngồi bên cạnh, cả người lập

tức sa vào cảnh làm một món phụ gia xanh mơn mởn.

Bàn ăn càng thêm náo

nhiệt, chẳng qua là người khác náo nhiệt, không phải Cố Hạ, Cố Hạ

cầm đũa, nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc, cô không biết Quý Phi

Dương lại có nhiều bạn như vậy, giao tiếp rộng, là một người hào

phóng nhiệt tình, chỉ là không ngờ một buổi tối cô chờ đợi lại trở

nên như vậy. Là một người bạn bình thường, cách làm của Quý Phi Dương

không có gì không ổn, anh vẫn thỉnh thoảng nói với Cố Hạ vài câu,

dẫn cô vào chủ đề của bọn họ, hy vọng cô có thể quen thêm nhiều bạn

bè.

Cố Hạ vưa chăm chú ăn

cơm vừa nói chuyện với Triệu Cổ vài câu, cô an ủi chính mình, thật

ra thì hôm nay cũng xem như làm ăn có lời, quen thêm nhiều bạn bè của

Quý Phi Dương, từ nay về sau khi nói chuyện phiếm hai người sẽ có thêm

nhiều chủ đề. Nhưng mà, bên cạnh là một cô gái xinh đẹp ưu tú, tâm

trạng bị lấy ra làm phụ gia thật sự không tốt lắm. Cố Hạ tuy có

gắng làm cho biểu hiện của mình tự nhiên hào phóng nhưng đôi mắt vẫn

có chút cô đơn.

Vị trí tốt nhất của

nhà hàng Phỉ Kí có thể quan sát đại sảnh, lúc này, trong một

phòng, Trâu Nhuận Phát đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống đại sảnh

phát ra tiếng cười: “Tam ca, anh tới xem này, cái bàn kia buồn cười

chết mất, một cô gái muốn hẹn hò với một chàng trai, kết quả lại

kéo đến một đám bóng đèn, một bàn trở thành hai, anh xem, lúc này

mặt cô gái kia đã xanh lại, ừm, giống như củ cải trắng vậy.”

Trịnh Giang Hà ngồi ở

trên cũng chẳng thèm liếc nhìn Trâu Nhuận Thành, gắp một miếng gân

vào chén mình, “Tiểu Ngũ, lo ăn cơm đi, đừng chỉ lấy người khác ra

làm trò cười, cậu xem nơi này là nhà

hàng hay là rạp chiếu phim?”

“Chuyện cười này

xem rất vui nha! Câu chuyện cô gái theo đuổi một chàng trai đang diễn ra

trước mắt, còn hay hơn mấy chuyện gạt người trong rạp chiếu phim.”

Trâu Nhuận Thành hù