
bất
quá đồ ăn cho hai người thì không có thịt, nước nóng mà chỉ có mấy cái
bánh nguội, chợt thấy hắn nhẹ nhàng lấy trong ngực ra viên hắc châu,
giọng kích động nói nhỏ: “Ơn đức đút cơm cho ăn trên sông Hán Thủy, vĩnh viễn không quên.”
Ta nghe xong, thân mình phát run, hảo tiểu tử, ta còn nghĩ nhìn chằm
chằm ta để làm chi, hóa ra là đã nhận ra ta, lại còn muốn ôn chuyện cũ.
Cái gì mà ơn đút cơm, vĩnh viễn không quên, khi trong hôn lễ* lúc Triệu
Mẫn tìm đến thì sao? Quên sạch sẽ. Lúc đó sao không còn nhớ gì hết vậy?
Hiện giờ đang nằm trong tay Diệt Tuyệt sư thái, cần đến ta giúp thì lại
nói chuyện ân đức.
Mà Chu Chỉ Nhược thì sao? Dù chưa biết hắn là Trương Vô Kỵ vẫn luôn
đối với Ân Ly lưu tình**, bởi vì trong lòng không nỡ mà liên tiếp mạo
hiểm đắc tội Đinh Mẫn Quân, giúp bọn họ cầu tình, cuối cùng thì được hắn báo đáp như thế nào? Đẩy nàng vào vạn kiếp bất phục. Ta bất bình cho
Chu Chỉ Nhược, sợ trên mặt lộ ra tức giận, chỉ có thể liếc qua mắt hắn
một cái, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Trong khi nghỉ ngơi, ta cân nhắc nên đối xử với Trương Vô Kỵ như thế
nào. Ta không thích hắn vì trong nguyên tác hắn ủy khuất Chu Chỉ Nhược,
nhưng hiện tại sẽ không xảy ra chuyện như vậy, ta cũng sẽ không vì vừa
thấy hắn tuấn tú một chút, tốt bụng một chút đã muốn cùng người ta bạch
đầu giai lão, cuối cùng sẽ không có chuyện hắn phải thất hứa với ta mà
tức giận, đọc truyện thì dù sao hắn cũng nói lời giữ lời được duy nhất
với mình Triệu Mẫn.
Dù hắn đồng ý lấy Ân Ly, Ân Ly lại cô độc trở về cùng cha, không rõ
kết cục, cũng không khó nghĩ đến xem cá tính Ân Ly thì chỉ có thể vướng
bận hắn, không có khả năng chịu đựng ái tình bị chia sẻ. Hắn đáp ứng
chiếu cố Tiểu Chiêu, để Tiểu Chiêu mãi mãi ở bên cạnh làm tiểu nha hoàn
của mình, kết cục cuối cùng của Tiểu Chiêu là vĩnh viễn cô đơn, vì cứu
hắn mà phải chấp nhận làm thánh cô Minh giáo Ba Tư cô độc cả đời.
Về phần hắn nhận lời Chu Chỉ Nhược giết Triệu Mẫn, cưới nàng, tất cả
đều không làm được, có lẽ trong đầu hắn chỉ có ba việc hứa làm cho Triệu Mẫn là không thể quên, thật buồn cười, thật là một người tốt, không hề
suy nghĩ hối hận mảy may chút nào. Tuy hiện tại hắn chưa phạm phải những điều này, nhưng về sau, tính cách hắn như vậy thì có thể thay đổi được
gì?
May mắn là ta không yêu hắn. Bất quá rốt cuộc thì hắn vẫn là đồ tôn
yêu quý của Trương Tam Phong, không nên đắc tội hay bạc đãi hắn, về sau
coi hắn như một ca ca lăng nhăng mà đối đãi vậy! Quyết định xong ta cảm
thấy thoải mái rất nhiều, không cần suy xét Trương Vô Kỵ đúng hay sai
cho mệt óc. Hắn lăng nhăng, hắn nói mà không giữ lời, hắn bỏ rơi tân
nương trong lễ cưới mà đi, hắn sai lầm gì thì cũng không liên quan đến
ta. Lúc trước ta từng sợ rằng vì mình trọng sinh thành Chu Chỉ Nhược, sợ chính mình không tự chủ được mà thuận theo diễn biến yêu hắn, thật may
vừa rồi gặp hắn nhưng không có mặt đỏ tim đập, ngượng ngùng xấu hổ, và
có thể biết rõ lòng mình đang cảm thấy thế nào.
Nghĩ thông suốt, ta nhẹ nhàng đến trước Diệt Tuyệt sư thái, thấy bà
ta đang ngồi yên điều hòa nội tức, không dám quấy rầy ta liền ngồi chờ,
tin rằng nhĩ lực của bà ta hẳn là nghe thấy tiếng ta đi vào. Quả nhiên
qua một lát, Diệt Tuyệt sư thái hít sâu một hơi, thu liễm nội lực, mở
đối mắt lạnh lùng nói: “Có việc gì mà không thể tìm Đại sư tỷ?”
“Dạ thưa sư phụ, là vì việc hôm nay bắt hai người kia lại, Đại sư tỷ
không có cách xử lý. Đồ nhi vừa đem ít thức ăn cho họ, thấy quả thật
quần áo của họ lam lũ rách rưới rất nhiều, chúng ta đệ tử nhiều, đồ nhi
sợ người ngoài nhìn thấy lại ảnh hưởng đến danh dự Nga Mi chúng ta, có
nên đến thỉnh sư huynh ngoại môn đến bố thí cho hắn mấy bộ quần áo, cũng để người ngoài biết được Nga Mi chúng ta làm việc quang minh lỗi lạc,
có sai thì trừng phạt, dù tù binh cùng không thèm bạc đãi phải không ạ?”
Ta nhỏ giọng nói với Diệt Tuyệt sư thái, trong lòng cũng thầm thắc
mắc, chẳng phải là muốn trút giận thay đồ đệ sao? Trút giận xong tại sao còn bắt người đến để làm chi, đường đến Quang Minh đỉnh cũng còn xa hơn nửa tháng nữa mới tới.
Diệt Tuyệt sư thái nhìn ta đánh giá, trong mắt mang theo tia tán
thưởng, thu lạnh lùng lại thản nhiên nói: “Không ngờ ngươi lại biết lễ
nghĩa đến thế, đi đi, đến ngoại viện truyền mệnh lệnh như vậy.”
“Dạ!” Ta cúi người lĩnh mệnh, trong lòng âm thầm đắc ý,Chu muội muội
nguyên tác làm việc đúng là vẫn còn non nớt lắm, việc gì phải lén lút
càng khiến người ta chú ý, không bằng quang minh chính đại mà mang đến.
Ta cầm mấy bộ đồ tục gia lĩnh từ đệ tử ngoại môn đi đến chỗ Trương Vô
Kỵ. Hừ! Quỷ lăng nhăng gặp vận, coi như ta nể mặt mũi Trương chân nhân
lấy cho ngươi mấy bộ quần áo, khỏi phải ăn mặc như mấy tên ăn mày mà
chưng trước mặt sáu đại phái, Minh giáo, xấu cả mặt Võ Đang.
Trong lòng tưởng tượng ra cảnh Trương Vô Kỵ mặc mấy bộ đồ này đại
chiến tứ phương, hắn dáng người cao lớn, dung mạo tuấn tú, khi quyết
chiến Quang Minh đỉnh ta nhất định phải nhìn xem thế nào. Bất quá mong
rằng hắn cũng đừng hãm hại ta mà đoạt lấy Ỷ Thiê