
ông cũng chạy nhanh ra khỏi lều trại, tiếng chuông
lúc đầu từ phía tây nam vọng tới, nhưng chỉ giây lát lại từ phương nam
vọng về phương bắc, vang đến tận phía tây bắc. Vừa khi đó tiếng chuông
lại chạy qua phía đông, dường như xuất hiện ở phía đông bắc. Cứ như thế
khi thì đông, khi thì tây, nghe rất ma quái. Mọi người ai nấy ngạc
nhiên, đều nghĩ thầm dù cho con lạc đà kia chạy nhanh cỡ nào, không sao
có thể vừa ở bên đông lại chạy ngay sang bên tây, nhưng nghe âm thanh
thì không phải là có nhiều người đứng ở bốn phương, trước sau rung
chuông. Một lúc sau, tiếng chuông khi xa khi gần, lúc to lúc nhỏ, rồi
bất ngờ kêu vang động cả phía đông nam tưởng như con lạc đà đó chạy
nhanh như chim bay vụt qua.
Người trong phái Nga Mi chưa từng đi đến sa mạc, nghe tiếng nhạc ngựa quái dị như thế, ai nấy đều ngầm sợ hãi. Ta dùng nhĩ lực siêu cường của mình mà nghe hiểu được, chẳng phải là ma quỷ gì mà chỉ là một người
khinh công cao cường mang theo chuông lạc đà bay vọt quanh đây, khiến
cho mọi người không biết trở nên sợ hãi, người kia có lẽ là nhằm vào
phái Nga Mi, khẳng định là cao thủ Minh giáo, khinh công đến như vậy chỉ có thể là Thanh Dực Bức Vương Vi Nhất Tiếu.
Trước kia ta đọc đoạn này không kỹ lắm, xem phim cũng không xem đoạn
này, chỉ mang máng nhớ rằng có sư tỷ chết trong tay hắn, hình như là bị
hút máu mà chết, không khỏi cảm thấy ghê tởm, vội di chuyển sự chú ý,
thấy tất cả mọi người đều rất sợ hãi, ta đến bên cạnh Diệt Tuyệt sư thái lớn tiếng nói: “Sư phụ, có lẽ là cao thủ khinh công cầm chuông đảo xung quanh đây, phỏng chừng là nhằm vào phái Nga Mi chúng ta.” Hi vọng có
thể nhắc nhở mà thay đổi được vận mệnh vị sư tỷ xấu số mà ta không biết
tên kia, bị hút máu đến chết rõ ràng rất thê thảm, còn không bằng một
đao chém chết ở pháp trường.
Mọi người nghe nói tiếng chuông là có người cố ý gây náo loạn đều thở phào, nếu là người thì võ nghệ cao đến đâu cũng không đáng sợ. Trận đại chiến này ai cũng biết là chín phần chết, một phần sống, chết không
đáng sợ, chỉ đáng sợ là không biết vì sao mà chết, hơn nữa cổ nhân rất
sợ quỷ thần, biết không phải ma quỷ mọi người không sợ hãi nữa. Diệt
Tuyệt thấy mọi người an tâm trở lại, vừa lòng nhìn rồi lạnh lùng quát:
“Là cao thủ phương nào, xin mời hiện thân gặp gỡ, chứ giả thần lộng quỉ
như thế, còn ra thể thống gì nữa?”
Nói vừa xong thì tiếng chuông cũng ngừng lại, tựa hồ như chủ nhân của tiếng chuông sợ hãi Diệt Tuyệt sư thái, không dám đùa giỡn nữa. Cả ngày hôm sau bình an vô sự, đi mãi cũng đến lúc nghỉ ngơi, đường xa vội
vàng, lại phải phụ trách củi lửa, mấy ngày liền tuy thân thể ta còn cố
trụ được nhưng tinh thần lại thật mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ ngay
lập tức.
Ta ngủ thẳng cho đến canh hai, đã quá nửa đêm tiếng chuông lại nổi
lên, đánh thức tất cả mọi người. Ta đang ngủ say rời giường chậm nhất,
sắc mặt có lẽ đã đen hết cả rồi, lúc này chắc hẳn Trương Vô Kỵ đang cùng Ân Ly cười trộm mọi người Nga Mi bị dọa. Tiếng chuông khi xa khi gần,
khi đông khi tây khiến cho mỗi người đều cảm thấy đinh tai nhức óc. Diệt Tuyệt sư thái lại lên tiếng trách mắng, nhưng lần này phía bên kia
không thèm coi vào đâu, lúc thì nghe nhỏ lúc lại vang to, có khi lại
tưởng như đang giận dữ phi tới, nhưng tới gần bỗng dưng biến mất tăm.
Trương Vô Kỵ và Ân Ly đang cười thầm vui vẻ, bỗng thấy ta đen mặt
giận dữ từ trong lều chui ra, lạnh lùng trừng mắt nhìn, hai người vội
ngừng lại không dám giễu cợt nữa. Qua một lúc tiếng chuông cũng không
ngừng lại, Diệt Tuyệt sư thái ra lệnh cho mọi người ngủ tiếp không thèm
để ý đến tiếng chuông kia nữa. Tiếng chuông kia tựa hồ như không cam
tâm, lại làm đủ trò nữa để mọi người phải chú ý.
Thật sự đến đau đầu mà chết mất, không thể ngủ nổi, ta bực mình, giả
bộ như đứng lên ra ngoài đi tiểu, lén đến cồn cát đối diện tháo dây buộc tóc kiểu Nga Mi ra, xõa tóc xuống, đeo một tấm lụa mỏng che mặt, mặc áo dài vào. Trang phục thay đổi đến khi xác định không ai có thể nhận ra
nữa, ta mới vận khởi khinh công Loa Ốc Cửu Ảnh tìm theo tiếng chuông bay tới.
Giấc ngủ bị quấy rối, ta vô cùng tức giận, lẳng lặng không một tiếng
động tìm đến cái người có thể là Vi Nhất Tiếu kia, đứng phía sau hắn
nhìn lại. Người này thân bọc một cái chăn bẩn thỉu, dáng người gầy như
gậy trúc, sắc mặt xanh trắng, môi tím tái, không có râu, tầm độ ba mươi
tuổi, bộ dáng không xấu xí thì cũng là quái dị.
Vốn ta còn chờ mong Vi Nhất Tiếu này chút gì đó như kiểu nhân vật hắc mã vương tử, quả nhiên nhân sinh không dựa vào tự kỷ mà sống được, xem
hắn cả người bẩn thỉu, khoác cái chăn rách nát kia, người còm nhom như
cây trúc, mặt như quỷ thế kia, duy chỉ có khinh công đạp cát vô ngân mới là xuất sắc.
Vi Nhất Tiếu còn đang lắc lắc cái chuông, lúc nam, lúc bắc, đang định bay vọt lên, ta bỗng thấy hắn thật là giống một lão trâu cần cù, vì đe
dọa Nga Mi lui binh mà ở kia bán sức biểu diễn, thật sự là chăm chỉ vô
cùng, tuy nhiên ta không quên hắn đã đem giấc ngủ của ta phá phách, nghĩ đến lại nhịn không được lửa giận, ta nắm chặt tay lại, l