
ế
nào mà luyện thành võ công được. Trương Vô Kỵ có thể luyện thành Cửu
Dương thần công là vì hắn xuất thân con nhà võ, cha mẹ đều là cao thủ,
nghĩa phụ lại võ công không tầm thường.
Người ta bước đầu luyện võ chính là hành công vận khí, điểm huyệt bế
huyệt….. cho nên mới có thể tự học bí tịch mà thành, ta đây với võ công
một khiếu cũng không thông, nhìn mặt trước mặt sau đều là đủ loại kinh
mạch khẩu quyết, cộng mười hai thiên ta thật sự không biết phải làm sao.
Mười hai thiên này viết phân biệt cách tập luyện thân thể điều khiển
kinh mạch, có đoạn giống như pháp môn Cửu Dương thần công là chủ luyện
thủ Thiếu Dương Tam tiêu kinh. Đoạn khác lại giống như Bắc Minh thần
công tu luyện thủ Thái Âm Phế kinh, ta nhớ rõ đoạn Đoàn Dự cầm bức họa
Lí Thu Thủy luyện công cũng từng đọc qua: Thủ thái âm phế kinh kị
nhâm mạch, chính là căn cơ Bắc Minh Thần Công, trong đó ngón cái rất ít
thương huyệt, cập lưỡng nhũ gian chi thiên trung huyệt……vv…
Mặt khác ngưng tụ lại ở Dương Minh đại tràng kinh, đến Dương Minh vị kinh, đến Thái Âm tì kinh, thủ Thiểu Âm tâm kinh, thủ Thái Dương
tiểu tràng kinh, ngưng tụ lại ở Quyết Âm can kinh, Thiếu Dương đảm kinh, thủ Quyết Âm Tâm Bao kinh, ngưng tụ ở Thiểu Âm thận kinh, ngưng tụ ở
Thái Dương bàng quang kinh sẽ không biết rằng cách này chính là một môn
công phu, có hiệu quả như võ công, thích hợp cho nam hoặc nữ nhân tu
luyện.
Ta vẫn xem kỹ, cho đến cuối đều chỉ có chữ viết mà không có hình vẽ,
mười hai thiên pháp môn đều thực ngắn gọn, phải biết rằng Cửu Dương thần công có bốn cuốn, nếu đây là Cửu Dương thần công thì một cuốn trục cũng không nói hết được, có lẽ chỉ một thiên là tổng cương, mười một thiên
còn lại có lẽ là tổng cương các môn võ công còn lại khác của Tiêu Dao
phái.
Tỷ như Bắc Minh thần công tu luyện dùng thủ Thái Âm phế kinh, liền có thể coi như Tiêu Dao Tử đã căn cứ Thiên Pháp môn diễn hóa mà ra, nhưng
còn thiên nào là tổng cương Tiểu vô tướng công? Truyền thuyết còn có Đại vô tướng công không biết uy lực diệu dụng đến đâu, nếu thật sự như ta
đoán thì giá trị của Bất lão Trường xuân công là không thể ước lượng.
Như ta hiện tại là bất lực. nếu như là Trương Tam Phong chắc cũng có
thể học được, không biết Tiêu Dao Tử có gì lợi hại đã đem mười hai thiên này luyện thành? Cho dù không luyện thành toàn bộ thì võ công Tiêu Dao
Tử vẫn lợi hại hơn ba người Vô Nhai Tử rất nhiều, hơn nữa hắn còn cam
tâm sống bình phàm, không lưu lại dấu vết gì trên giang hồ, thật sự
khiến người ta kính nể. Ta nhìn mớ võ công bí tịch này, biết chính
mình không có ai chỉ điểm chẳng thể nào luyện được, càng không nói đến
võ công đại thành, tìm bí quyết trường sinh….
Nhưng là đồ vật trong tay mình, cũng không thể bỏ phí. Ta nhíu mày
đánh giá cuốn trục, mỉm cười có chủ ý. Cầm cuốn trục đọc kỹ lại từ đầu
tới cuối một lần. nhắm mắt lại, quả nhiên đã nhớ được. sau này dù cho
văn tự không có bên người, cũng đã nhớ kỹ toàn bộ, về sau gặp người hữu
duyên có thể thỉnh giáo một chút phương pháp nội công nhập môn, có lẽ có thể có ích.
Còn có sách y thư, gieo trồng, dịch dung, cơ quan học.. cũng phải nhớ kỹ toàn bộ, ngày sau có thể suy nghĩ nghiên cứu, còn nguyên bản thì vẫn phải để lại dưới đáy sông, ngày sau có thực lực ta sẽ đến thu hồi lại
cùng mớ bảo vật đã thu nhặt được, dù sao đồ vật cũng đã được tẩm dược
liệu, năm tháng qua cũng sẽ không sợ bị hỏng. Nhưng là Hắc trân châu, ta ngắm nó không chớp mắt, có thể mang trên người cẩn thận xem xét nghiên
cứu, đồ vật này ngay cả Diêm Vương địch cũng không nhìn ra có tác dụng
gì khiến ta thật tò mò.
Đêm nay ta nguyên một đêm không ngủ, đem tất cả học thuộc trong đầu,
sau đó lại gói ghém lại tất cả, còn thêm vào mấy thứ bảo vật vàng bạc
trang sức, đá quý ngọc thạch, trăm khỏa trân châu.. mà ta thu gom được
vào một cái rương nhỏ để lẫn vào túi da trâu trả về chỗ cũ dưới đáy
sông.
Cứ để cha nghĩ đó là nhưng thứ mẹ lưu lại đi. Dù sao nhưng thứ đó
cũng chưa vội dùng đến. Cất xong đâu hoàn đó, ta rốt cuộc trút hết được
tâm sự, thoải mái hơn rất nhiều. Trở lại thuyền, trời còn chưa sáng, ta
thay đồ, một tay lau lau tóc, một tay cầm viên trân châu ngắm, suy nghĩ, bèn lấy ra kim chỉ thêu.
Mấy miếng vải màu, chỉ thêu, ngọn đèn mở to hơn một chút, ta đem hắc
trân châu để vào bên trong miếng vải, sau đó khâu kín lại, theu vào một
bên ngực áo, như vậy vừa lúc nào cũng có thể mang theo mà không sợ người ta chú ý mà rước họa. Xong xuôi, qua một đêm coi như lao động vất vả,
cho dù ta có khỏe mạnh cũng mệt mỏi không chịu nổi, vội nằm lại xuống
giường, thổi tắt đén ngủ tiếp.
Mệt mỏi nên ta dễ dàng say ngủ, không phát giác ra mình tự động tiến
vào cảnh giới tu luyện như thường lện, chính là lần này ý thức không
phải trạng thái cực tĩnh mà ngược lại hỗn loạn vô cùng, Bất lão Trường
xuân công thỉnh thoảng lại hiện lên một câu trong đầu, khiến ta ngay cả
trong mộng cũng phải đoán từng câu từng ý thực vất vả.
Hiếm có một ngày ta không dậy sớm nấu cơm, cha dậy rồi thấy ta còn
chưa thức, còn đang say ngủ, đau lòng thường ngày ta