
i, cho nên ngay sáng hôm sau cha con ta hướng Tống Đại
hiệp cáo từ, bắt đầu chuyển nhà. Ta và cha khi đi cùng Trương Tam Phong
đến Võ Đang chỉ mang đồ đạc gọn nhẹ, trừ quần áo ra còn có mấy thứ đồ mẹ để lại, trang sức châu báu khi dựng nhà cũng đã tiêu tốn không ít, hơn
nữa còn có phần ta đã tặng cho Trương Vô Kỵ và Chu Thừa Chí cho nên
không còn bao nhiêu, chỉ còn lại ít đồ trang sức vàng bạc cùng trân châu bạch ngọc không dễ đổi được thôi.
Do đó, việc chuyển nhà chẳng qua là nói
cho long trọng, buổi sáng ta đem cho cha quần áo mới, tuy không quý giá
gì, chỉ là bằng vải thô bình thường lành lặn mới may. Chờ cha thay đồ
xong, ta lại hăng hái bưng nước cho cha rửa mặt để động viên tinh thần
lên cao, chính là nhìn thấy mái đầu đã ngả bạc của cha, khuôn mặt ngăm
đen, trong lòng thấy đau xót, về sau nhất định cha sẽ không phải chịu
khổ, cũng không có gì phải lo lắng, ngày ngày được sống bình an hạnh
phúc.
Đồ gia dụng hằng ngày đều đã sớm sắm sửa
mang đến. Mọi người trong Võ Đang tiễn cha con ta đến tận nơi, sau khi
chúc phúc này nọ đủ cả rồi, đưa hạ lễ cho cha, sau khi nháo loạn một
trận rồi tất cả cáo từ, trong phái còn nhiều công việc. Cha tiễn mọi
người đi rồi, thật cẩn thận lấy ra trong lòng một cái bao nhỏ nhẹ nhàng
mở ra. Cha sau khi ta lên năm đã giao toàn bộ tiền bạc cho ta giữ, trên
người dĩ nhiên không có bạc, ta rất tò mò là cái gì vậy? Liền chạy đến
nhìn xem.
Chỉ thấy trong bao nhỏ đó là một khối
đất, còn có một miếng gừng già cũ kỹ, những thứ rất bình thường mà cha
lại gói ghém kỹ như vậy khiến ta không khỏi thấy tò mò, vội hỏi: “Cha,
đất và gừng này có gì kỳ lạ vậy? Cha cất kỹ như thế, trên đường đi đến
con cũng không biết là cha mang theo mấy thứ này nữa.”
“Ngốc nha đầu, con còn nhỏ rất nhiều việc chưa hiểu được, cổ nhân có nói, người đi xa, bất kể là người lớn hay
trẻ con nếu như bởi thủy thổ không hợp mà sinh bệnh, thuốc thang cũng
không hiệu quả cách chữa hữu hiệu nhất là dùng một mẩu đất cố thổ với
một chút gừng, nhất định sẽ khỏi. Cha lo lắng con còn nhỏ, một đường vất vả khó chịu nổi nên mang theo phòng khi, không nghĩ tới nha đầu so với
cha còn khỏe hơn, mấy thứ này cũng không cần dùng đến, vừa hay ta đem
nhập tân trạch, về sau không sợ thủy thổ ở không hợp.” Cha đem khối đất
với mẩu gừng chôn xuống đất trong vườn nói.
Ta nghe cha nói vậy mới nhớ tới đúng là
có quan niệm như vậy, tuy là việc mê tín nhưng hiệu quả cũng khó có thể
lường trước được. Ở hiện đại ta từng gặp một trường hợp một đứa bé mới
chỉ sáu bảy tuổi từ ngoài chuyển vào thành phố, thủy thổ không hợp khắp
người nổi mẩn đỏ, phát sốt, nôn mửa, hai ngày không ăn được gì, sau đó
có một thầy thuốc Trung y bảo người nhà về nơi nhà cũ lấy một ít đất
cùng gừng già đem hai vị này sắc cho đứa bé uống, không ngờ hai ngày sau bệnh lui, thật sự là kỳ tích.
Ta cảm động nhìn theo thân ảnh cha, thầm
nghĩ đây là người cha thời cổ đại sao? Không phải con ruột của mình, cho dù ta là con của ân nhân cũng không hà tất phải tốt như vậy, cha đối
với ta như vậy nhưng ta không có gì có thể báo đáp. Cha, phụ thân, ba
ba, người ngay cả điều nhỏ nhặt như vậy cũng muốn nghĩ thay cho con,
con phải làm thế nào đây, vừa mới sinh ra đã gặp được cha là người thành thật tri ân báo đáp, ngày sau cha mãi mãi chính là thân nhân tốt nhất
của con.
Chính là hiện giờ ta biết, cha đã xem ta
thành chính con gái ruột của mình, bằng không bây giờ có Võ Đang bảo
hộ, xem tính cách của cha thì đã sớm nói cho ta biết thân thế của mình,
cũng không do dự lâu như vậy, cha hy vọng trong lòng ta chỉ có một mình
cha là phụ thân sao? Ta hiểu được, cũng không trách cha, nếu là ta ta
cũng lựa chọn mình không biết, bởi vì làm một nữ nhân thuyền gia cùng
cha một chỗ còn hạnh phúc vui vẻ, nếu là hậu nhân họ Tiết chỉ có thể lâm vào ân oán giang hồ, tìm Thát tử báo thù trả nợ máu, cuộc sống như vậy
ta cũng không mong muốn.
“Chi chi..” Lòng ta còn đang mông lung,
Lôi Tuyết cảm nhận được cảm xúc phiền loạn, kéo tóc ta kêu lên, ta vội
vỗ về nó đi theo sau cha, nhìn cha bận rộn trong bếp. Với quan niệm về
việc chuyển nhà ta cũng không biết giải thích chính xác thế nào, dĩ
nhiên là có nhiều mê tín nhưng sau khi ta xuyên qua, đối với thần đạo gì gì đó cũng không dám khinh suất, trong việc này cổ nhân có nhiều kinh
nghiệm, tin tưởng cũng không thiệt hại gì.
Cha sau khi xong việc, cơm trưa ta cũng
đã làm xong, đây là lần khai hỏa nấu cơm đầu tiên của cha con ta sau khi đến Võ Đang, bởi vì là nơi ở mới, theo tập tục là ăn thịt dê, mà Võ
Đang mọi người cũng biết cha con ta đi khá vội vàng cho nên đều đưa lễ
vật tới là đồ ăn. Thịt dê thời này là món ăn quý, bởi vì Thát tử thích
ăn thịt dê, hơn nữa từ trước đến nay nhà giàu có đều cho rằng thịt dê
rất quý là để cho quý nhân ăn, không giống đời sau thịt dê thịt lợn đều
như nhau không phân biệt lắm. Nơi này thịt dê quý hơn, thường mua nhiều
bán ít. Ăn uống xong, cha và ta lại bắt đầu thu dọn xếp đặt nhà cửa,
quần áo thức ăn đều xếp đặt gọn gàng vào đúng chỗ.
Vội vội vàng vàng cho đến