
gốc cây tuyết tùng bên cạnh Thiên Trì nhìn về phía xa xa mà không chịu rời đi. Tần Kha đã tới khuyên bảo nàng mấy lần nhưng không lay chuyển được nên sau đó cũng chỉ đến để xem nàng chứ không khuyên bảo gì nữa.
Trật tự nơi Tiên giới bỗng trở nên điên đảo, những đám tuyết trắng muốt bị hòa tan làm hiện ra những cây tùng xanh thẫm. Chuyện xảy ra lần này thực sự đã làm Trọng Tử vô cùng hoảng hốt, chỉ bảy ngày thôi mà sao nàng có cảm giác giống như đã bảy năm đằng đẵng trôi qua rồi.
"Trọng Tử." Có người ở phía sau nhẹ giọng gọi nàng.
Trọng Tử chậm rãi xoay mặt nhìn một lúc lâu mới nhận ra được người vừa tới, không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, đứng dậy hành lễ: "Vân tiên tử."
Trác Vân Cơ đã thay đổi y phục màu xanh thường ngày bằng một bộ y phục màu hồng nhạt, nở nụ cười tươi vừa đẹp vừa hiền hậu như hoa sen đầu hạ: "Đừng lo lắng, người sẽ an toàn thôi."
Đã chờ đợi suốt mấy ngày mà không có bất cứ tin tức nào của Lạc Âm Phàm, Trọng Tử vốn đang rất phiền lòng giờ lại nghe từ "người" thốt ra từ miệng của Trác Vân Cơ thì tự dưng một cơn tức giận vô cớ không hiểu nổi lại dâng lên trong lòng, không kìm nén được mà khẽ hừ nhẹ cau có nói: "Thật không."
Trác Vân Cơ nghe thấy giọng của Trọng Tử như thế thì khẽ nhíu mi.
Trọng Tử lập tức phát hiện ra ngay là mình có chỗ không đúng, cả người toát mồ hôi lạnh, vội vàng giãn nét mặt ra: "Xin Vân tiên tử chớ trách, chỉ vì con có chút sợ hãi trong lòng nên đã cư xử không đúng mực."
Trác Vân Cơ gật đầu rồi nhẹ nhàng an ủi nàng mấy câu sau đó liền rời đi .
Vô duyên vô cớ lại dám thất lễ với người lớn, may mắn là tính tình của tiên tử tốt nên mới không sao. Trọng Tử nhẹ nhàng thở ra, nhìn theo bóng dáng của Trác Vân Cơ rời đi, đưa tay lên kéo một cành cây tùng xuống, âm thầm buồn bực trong lòng.
Ngồi nghĩ lại tình huống mới vừa rồi mà Trọng Tử còn thấy chính bản thân nàng còn bị dọa cho phát khiếp. Cái giọng cười lạnh lẽo xa lạ kia khiến cho người khác nghe được mà có cảm giác lông tóc dựng đứng hết cả lên, giống như nó không chịu bất cứ một sự khống chế nào cứ thế là hừ lên một tiếng, tự động phát ra từ cổ họng. Rõ ràng là thường ngày nàng có thể khống chế cảm xúc của bản thân rất tốt, ai ngờ được gần đây tính tình lại đột nhiên thay đổi nhiều đến thế, mà lại thay đổi mạnh mẽ theo chiều hướng tiêu cực nữa chứ, ngay cả một chút cảm xúc như vậy mà cũng không che giấu được. Chẳng lẽ nguyên nhân là do nàng đang sốt ruột và lo lắng cho sư phụ hay sao?
Nàng vẫn đang còn lẩn quẩn trong nghi hoặc và hoảng sợ thì bỗng nhiên một tiếng nổ lớn như muốn phá tung tất cả vang lên bên tai, nước trên bề mặt Thiên Trì nổi lên cuồn cuộn mang theo vô số những con sóng lớn nhỏ.
Đã xảy ra chuyện gì?
Trọng Tử biến sắc không suy nghĩ được gì nữa, chạy như điên đến trung tâm của Thiên Trì.
Bất chợt gặp phải biến đổi lớn như vậy, tiên lực từ bên trong đường hầm được giải phóng ra ngoài một cách mạnh mẽ buộc Lam lão chưởng giáo và chúng đệ tử đang bảo vệ miệng đường hầm đều bị bức lui ra ngoài. Và từ giữa mặt nước lần lượt từng người bay vọt lên đứng lơ lửng giữa không trung ngay trên mặt nước, Ngu Độ, Mẫn Vân Trung, Trác Diệu... tất cả đều là các vị chưởng môn và tiên tôn lúc trước đi xuống trợ giúp Lạc Âm Phàm tu sửa đường hầm.
Rất nhiều người đứng đó, nhưng không một ai mở miệng nói gì cả.
Trọng Tử chỉ để ý tìm kiếm một bóng hình quen thuộc trong đám người kia, nhưng tìm hoài tìm mãi mà không thấy đâu, sau một lúc lâu thì sắc mặt nàng trắng bệch, giữ chặt lấy cánh tay của Tần Kha run giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
Tần Kha không đáp lại lời nàng nhưng sắc mặt cũng rất khó coi.
Sự im lặng này thật đáng sợ, nó khiến cho Trọng Tử cảm giác được rất rõ trong lồng ngực dường như có thứ gì đó nứt ra rồi vỡ tan vậy, nàng thất thần nói: "Chưởng giáo đã lên, mẫn tiên tôn cũng lên rồi, sư phụ của muội đâu? Có phải người đã sớm lên rồi không, người đã ra ngoài rồi đúng không?"
Tần Kha trầm mặc một lát rồi cầm tay nàng an ủi: "Muội đừng vội, có lẽ..."
Trọng Tử bỗng nhiên đẩy tay Tần Kha ra: "Muội muốn đi xuống đó xem thử!"
Ngay tại thời điểm nàng định nhảy xuống đường hầm thì từ trong Thiên Trì lại nổ vang một tiếng nữa, nước từ trong hồ bắn tung tóe khắp nơi, một bóng áo trắng từ trong nước chậm rãi bay lên, cả người ướt đẫm nhưng trên khuôn mặt lại không hề chật vật dù một chút.
Chỉ trong nháy mắt, hơi nóng từ bốn phía bất chợt rút đi, thay vào đó là sự lạnh lẽo tràn ngập.
Ánh nắng vàng nhạt đang chiếu rọi khắp nơi biến mất cực nhanh, trên đỉnh đầu lại một lần nữa bị một lớp màn u ám thật dày che phủ. Chỉ trong giây lát, những bông tuyết trắng muốt nhẹ nhàng, phiêu du lả tả đầy trời, giống như một tấm màn mỏng manh được điểm xuyết bằng những bông tuyết nhỏ li ti nhẹ nhàng buông xuống.
Bóng người quen thuộc kia đứng sừng sững trong màn tuyết, ánh tuyết trắng muốt lại càng làm tăng thêm vẻ trang nghiêm của người ấy.
Trọng Tử ngây ngốc cả người, chỉ biết giương mắt lên mà nhìn người ấy, ở bên cạnh mọi người vui mừng khôn xiết. Trong phút chốc tất cả mọi thứ đều tự động lui về phía sau biến thàn