
tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo…
Trên đài quan sát trước khúc cua cuối cùng, A Hạ tim như treo ngược
cành cây hướng về phía cô hét to, tiếp sức cho cô. Đài quan sát cao bốn
mét kia đã mang đến cho cô một tia hi vọng, cô quyết định thay đổi lộ
trình, đánh tay lái lao vọt lên trên, tới chỗ A Hạ.
A Hạ bị chiếc xe bất ngờ quay đầu xông tới chỗ mình làm cho sợ tới
mức chân run lên, ngã ngồi dưới đất, liều mạng dịch mông lùi về phía
sau. Những người khác trên khán đài bị GTR hung hãn đâm tới cũng kinh
hãi chạy tán loạn, có mấy người còn vội vàng bổ nhào xuống rãnh cỏ bên
cạnh, nhe răng trợn mắt xoa mông, mắng chủ xe là đồ điên.
Dạ Sâm trong chiếc SRT8 giương đôi con ngươi thâm trầm nhìn GTR đang chạy trên đỉnh núi, thầm nghĩ, cô gái này điên rồi sao?
Đã tới điểm kết thúc, giở trò bịp bợm gì thì cũng không thay đổi được kết quả trận đấu, hắn tỉnh táo tắt thiết bị gia tốc, phóng về vạch
đích.
Lốp xe GTR bị mài mòn nghiêm trọng, trong hoàn cảnh không còn đường
đi, nó bất ngờ quẹo trái, bánh xe nhấc khỏi mặt đường, bay xuống.
Nhan Hoan muốn đánh cược một lần, đánh cược với kỹ thuật lái xe của Dạ Sâm.
Sự thật chứng minh, bay nhanh hơn chạy. Giống như một pha quay chậm,
từ đài quan sát cao bốn mét, GTR lao mình hung hãn nện xuống phía trước
SRT8, trong tích tắc bánh xe tiếp xúc với mặt đường tóe ra vô số hoa
lửa, xe xóc chòng chành chấn động khiến tay chân Nhan Hoan cũng run lên, lục phủ ngũ tạng đau đớn, ngực bị ép suýt nữa không thở được, cảm giác
giống như mình đã quy tiên, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn
SRT8 lao thẳng về phía mình…
Dạ Sâm vội vàng phanh xe giảm tốc độ, lốp xe ma sát với mặt đường
phát ra những tiếng chói tai lạnh lẽo khiến người nghe rùng mình, xe lao quá nhanh theo quán tính nên không thể lập tức khống chế, “ầm” một
tiếng, SRT8 va vào đầu xe GTR, đẩy mạnh GTR về tới tận vạch đích.
Ngực dội lên cảm giác đau đớn đến tê dại rồi lan ra khắp tứ chi, Nhan Hoan ôm ngực thở hắt ra một hơi thật dài.
Cô thắng rồi, cô đã đánh cược với kỹ thuật lái xe của Dạ Sâm.
Ngoài lồng ngực đau đớn, đầu bị ong ong chấn động, tay chân run rẩy,
thì những chỗ khác không bị thương. Chiếc xe yêu quý của cô cũng chỉ bị
một vết thương nhẹ đó là đèn trước bên trái vỡ vụn.
Trên màn hình theo dõi là gương mặt bừng lên nụ cười chiến thắng, cô
cười, những người đứng xung quanh Aken đều hoan hô, Lý An Thần siết chặt nắm đấm, “Tuyệt!” Có người cười vui, có ngườikhóc.
Giản Ninh bị pha giật gân rõ mồn một vừa rồi làm cho sợ tới mức chân
mềm nhũn, bụng cảm giác rất đau, như thể sợ đến mức vỡ mật. “Em gái, xin chữ ký giúp chị đi.” Chị gái đi cùng hưng phấn túm cánh tay cô lắc lắc.
“Chị, chị đừng đáng yêu như thế có được không! Ha ha ha…” Sau một hồi thần kinh bị kéo căng tột độ, Giản Ninh nhếch miệng khóc lớn, giống như một kẻ ngốc.
Chị gái đi cùng sợ quá ngây ra nhìn.
Bên kia, Tiêu Trạch xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía màn
hình, xoa ngực. Có lẽ anh đã mắc phải căn bệnh nan y nào đó, cho nên mới đau đến mức thở không ra hơi.
Lãnh Tiểu Mạn híp mắt, chợt nhớ ra tình địch của mình là ai, khóe môi nhếch lên vô cùng ngạo mạn, nghĩ thầm Nhan Hoan chắc chắn biết quan hệ
giữa cô và Tiêu Trạch cho nên mới dám tranh chiếc áo đó với cô.
Cướp được áo rồi có phải còn muốn cướp luôn đàn ông?
Khóe miệng Hạ Thiệu Nhiên hơi cong lên, thu hồi xấp tiền để trên mui
xe, chế giễu Đường Kiệt đang hoàn toàn hóa đá, “Không phải nói xe của DK còn chưa bao giờ nhìn đèn đuôi xe của người khác sao!” Ngón trỏ xoay
xoay chìa khóa xe, nói tiếp: “Phiền cậu, giúp tôi lái về nhà.”
Khóe miệng Đường Kiệt giật giật, nhận lấy chìa khóa, cảm giác như
muốn khóc. Thực sự cũng đã có vài cô gái thích DK trào nước mắt, còn đám đàn ông thì tiếc nuối thở dài.
Truyền thuyết về Chiến thần Bình Sơn DK bất bại từ nay chấm dứt.
Mà người chấm dứt nó lại là một cô gái.
Đám đàn ông một mặt không muốn tiếp nhận sự thật, mặt khác cũng bị
chấn động sau cuộc đọ sức giữa hai cao thủ, trong lòng thầm bội phục kỹ
thuật lái xe và sự điên cuồng của Nhan Hoan.
Ở vạch đích dưới núi, Dạ Sâm gõ gõ tay lái, cười tự giễu. Hắn bước từ trên xe xuống, đi tới bên cạnh GTR, Nhan Hoan hạ cửa sổ xe, Dạ Sâm sáp
lại gần, nói: “Đây là trận đấu đầu tiên mà tôi thua, nhưng không biết
thua một người đẹp lại có cảm giác khó chịu như vậy, ngày mai sẽ gửi cho cô chi phiếu năm mươi vạn.”
Nhan Hoan nét mặt lạnh lùng, “Không còn gì tốt hơn.”
A Hạ từ khán đài chạy tới xô vào Dạ Sâm, lo lắng đảo mắt, “Chị Hoan, không sao chứ!”
“Đây không phải là rất tốt hay sao.”
A Hạ lấy điện thoại báo cáo tình hình cho Ken.
Dạ Sâm biết điều quay trở lại xe của mình, nổ máy, rời đi.
Thua một người phụ nữ là đáng xấu hổ, nhưng thua một kẻ điên thì không đáng xấu hổ.
Nhan Hoan lái xe GTR là cô gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp, đồng thời cũng là một kẻ điên chính cống!
Nhan Hoan mở cửa xe, dịch người sang ghế lái phụ, nói với A Hạ: “Đưa tôi về đi.”
“Hả, được.” A Hạ ngồi vào vị trí ghế lái, nói với Ken ở đầu bên kia
điện thoại: “Lão đại, em đưa chị Hoan về nhà,