Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322423

Bình chọn: 10.00/10/242 lượt.

ại quan hệ đó.”

Nhan Hoan bị bác gái nhiệt tình nói như vậy, cũng ngại không dám chần

chừ, vội vàng chọn mấy món đồ rồi ra tính tiền.

Bác gái Trương lấy tiền lẻ trả lại, mỉm cười nói: “Nhìn xem, còn

ngượng ngùng, bác gái là người từng trải, có phải loại quan hệ đó hay

không, có cảm giác hay không, bác liếc một cái là nhận ra.”

Nhan Hoan cười đến nỗi mặt cứng đờ, sau khi nhận lại tiền lẻ, tạm biệt bác gái rồi ra khỏi siêu thị.

Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô, Tiêu Trạch tò mò hỏi: “Cô với bác gái nói chuyện gì vậy?”

“Bác ấy muốn kén anh làm con rể.”

“À, nếu như con gái bác cũng xinh đẹp như cô, thì tôi sẽ xem xét.”

Ặc!

Nhan Hoan giương mắt nhìn một bên mặt anh tuấn, cúi đầu nói: “Câu nói đùa này chẳng buồn cười chút nào.”

Nói đùa?

Tiêu Trạch không cho là vậy.

Lúc hai người mở cửa vào nhà, Giản Ninh đầu tóc rối bời đang ngồi

trên ghế sô-pha mắt to trừng mắt nhỏ với Lý An Thần cũng có cùng kiểu

tóc, nhìn thấy Tiêu Trạch sau lưng Nhan Hoan, Giản Ninh tỏ vẻ kinh ngạc, ngửi thấy tin tức gì đó không tầm thường.

“Hai người? Hở?”

Một chiếc khăn mặt mới bọc bàn chải đánh răng đập vào mặt Giản Ninh,

Lý An Thần cười như điên, ngay sau đó cũng một bộ đồ vệ sinh cá nhân

tương tự đập xuống đầu anh, nụ cười cứng đờ, bàn chải đánh răng lăn

xuống, khăn mặt ở trên đầu trông muốn bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu,

lần này đến phiên Giản Ninh chỉ vào mũi anh cười ha ha.

Nhan Hoan cởi giày vào nhà, cầm lấy chiếc túi trong tay anh, nói với Tiêu Trạch: “Nhà tôi không có dép lê dư thừa.”

Tiêu Trạch cởi giày da, đi theo Nhan Hoan vào phòng bếp, dọc đường

ngó vào phòng ngủ của cô. Căn hộ khép kín hơn sáu mươi mét vuông, từ

phòng khách đến phòng bếp dọn dẹp vô cùng gọn gàng, không có một thứ đồ

dư thừa nào. Không có dép lê kiểu nam, cho thấy rõ ràng chỉ có một người ở, một người rất sạch sẽ, cuộc sống rất ngăn nắp.

Đặt đồ ăn lên mặt bàn, Nhan Hoan rửa tay, lấy bát đũa, Tiêu Trạch

đứng ở một bên nhìn cô, từ phòng khách truyền đến tiếng Giản Ninh và Lý

An Thần tranh nhau toilet, la hét ầm ĩ, Nhan Hoan nhíu mày có vẻ nhức

đầu.

Chiếc túi nhỏ nóng hổi tỏa ra hương thơm hấp dẫn, Nhan Hoan đặt một

bát cháo, một đôi đũa và một chiếc thìa trước vị trí của Tiêu Trạch,

nói: “Mặc kệ hai người bọn họ, anh ăn trước đi.” Còn cô xoay người lấy

một quả táo trong tủ lạnh, đưa lên miệng cắn.

Tiêu Trạch sửng sốt, “Cô không ăn sáng à?”

Nhan Hoan lắc đầu, tiếp tục gặm táo.

“Vẫn luôn như vậy sao?”

Nhan Hoan nhai táo, gật đầu.

Tiêu Trạch quay mặt qua chỗ khác, nghĩ thầm, cô gái này bình thường tự chăm sóc bản thân kiểu gì không biết.

“Đừng ăn nữa, đồ lạnh sẽ làm tổn thương dạ dày.” Anh giật lấy quả táo đã bị cô gặm một nửa, đặt lên bàn, kéo cô ngồi xuống ghế, ra lệnh: “Ăn

cháo.”

Nhan Hoan chớp chớp mắt nhìn anh, “Tôi không có thói quen ăn sáng, hơn nữa lúc mua cũng không có phần của tôi.”

Ý cô là, bữa sáng có một phần của anh?

Tiêu Trạch nói: “Tôi đã ăn rồi.”

“Ăn ở đâu?”

“Nhà.”

“Nhà?” Nhan Hoan mỉm cười, “Xe anh tối qua không để vào gara sao?”

“…” Câu hỏi khiến Tiêu Trạch á khẩu không trả lời được, sao có thể

không biết xấu hổ nói với cô chuyện tối qua sau khi nhận được tin nhắn

của Lý An Thần, anh đã lái xe tới đây.

Nhan Hoan đứng dậy, cầm quả táo bên cạnh: “Ăn đi, nguội sẽ không ngon đâu.”

“Tôi nói rồi, đừng ăn nó.” Tiêu Trạch lại một lần nữa cướp quả táo, cổ tay giơ lên ném một cú chuẩn xác vào sọt rác.

“Này, đây là nhà của tôi.”

“Nếu là nhà tôi, cô đã sớm bị cột vào ghế.” Tiêu Trạch không ngần

ngại mở tủ bát lấy một bộ đồ ăn, chia bát cháo thành hai, kéo Nhan Hoan

ngồi xuống. “Giờ thì ăn đi.”

“Anh thật là ngang ngược.” Nhan Hoan cầm thìa xúc một thìa cháo đưa lên miệng, lồng ngực được lấp đầy bởi cảm giác ấm áp.

Lý An Thần và Giản Ninh bước vào, mới vừa rồi vẫn còn ầm ĩ giờ lại

rất ăn ý cùng im lặng, hai cặp mắt giản xảo đánh giá hai người, không

khí của bữa sáng này cảm giác rất lạ.

Ăn xong, sau khi Giản Ninh dọn dẹp liền bị Lý An Thần cưỡng ép kéo ra ngoài, Nhan Hoan nhìn một đôi oan gia này, nói: “Mang hết đồ dùng của

hai người đi.”

“Cái gì?” Lý An Thần hỏi.

“Khăn mặt, bàn chải đánh răng.”

“Ờ.” Lý An Thần làm như bừng tỉnh, “Nói vậy, ghế sô-pha tôi cũng phải chuyển đi rồi.”

Giản Ninh tiếp lời: “Giường tối qua tớ ngủ cũng phải mang đi đúng không?”

“Hai người, biến mất khỏi mắt tôi trong vòng năm giây, một, hai, ba…”

Hai kẻ oan gia đã cất bước, Nhan Hoan vào phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm. Giữa tủ quần áo toàn những áo phông và quần jeans, chiếc áo len màu xanh nước biển trở nên bắt mắt lạ thường. Nói thật, sau khi mua

chiếc áo này về, Nhan Hoan đã thấy hối hận, hơn chín nghìn tệ, gần một

tháng tiền lương, lúc đã hết cơn giận chỉ muốn tự vả vào miệng mình.

Sợ Tiêu Trạch nhìn thấy vết thương trên cổ tay, Nhan Hoan cầm áo lên

lại thả xuống, lấy một chiếc áo phông mặc vào. Thấy cô đi ra, Tiêu Trạch đứng dậy từ ghế sô-pha, nói: “Tôi đưa cô đi làm.”

“Không cần phiền như vậy, ở đây bắt xe rất tiện.” GTR tối qua đã bị A Hạ lái về xưởng. Nhan Hoan không muốn ngồi Reventon còn có


XtGem Forum catalog