
nói: “Ngủ với tôi.”
“Nằm mơ!”
“Năm mươi vạn.”
“Tôi không bán thân!”
“Không phải cô thiếu tiền sao?” Bờ môi nóng rực áp vào vành tai khiến Nhan Hoan run rẩy, cô cất giọng căm ghét: “Bây giờ không thiếu.”
“Bởi vì đã bắt được Tiêu Trạch, cô ngủ cùng hắn?”
“Anh thật bỉ ổi!” Nắm đấm nện vào bụng dưới rắn chắc của hắn, Nhan
Hoan giãy giụa liên hồi, bắt chước Giản Ninh túm một chai rượu, nghiêm
mặt nói: “Muốn động dục thì đi chỗ khác mà phát tiết, bảo anh thả bạn
tôi ra cơ mà!”
“Yên tâm, cô ta không sao cả.” Dạ Sâm cởi cúc áo sơ mi, bộ ngực cường tráng lộ rõ dưới ánh đèn mờ ảo, hắn nháy mắt mấy cái, nói: “Năm mươi
vạn chưa đủ, vậy thì năm trăm vạn, thêm nữa cũng được, Tiêu Trạch có thể cho cô bao nhiêu Dạ Sâm tôi cũng có thể cho cô từng ấy.”
Ánh mắt tùy tiện lướt qua những nơi quan trọng của Nhan Hoan, ngữ khí chứa đầy dục vọng: “Một cô gái có kỹ thuật lái xe không tệ, kỹ thuật
trên giường chắc cũng không tồi, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ cô dạng hai
đùi nghênh đón tôi, không hiểu sao tôi đã cảm thấy rất hưng phấn.”
“Lúc nào anh cũng nói chuyện kiểu như vậy à?” Bàn tay nắm chặt chai
rượu đến trắng bệch, Nhan Hoan tưởng tượng ra hậu quả nếu cái chai này
nện xuống.
“Tôi là người thẳng thắn, trong lòng nghĩ sao nói vậy, còn tốt hơn
loại đạo đức giả ngoài mặt vờ đứng đắn, bên trong không biết nghĩ những
gì.”
Nhan Hoan lộ vẻ khinh thường, “Ghê tởm.”
Dạ Sâm không cho là vậy, cười cười, “Đàn ông đối tốt với phụ nữ, mời
phụ nữ ăn cơm, tặng quà, nói những lời tâm tình dễ nghe, đều là vì nghĩ
đến chuyện đó nên mới làm. Tôi dám đánh cược với cô, Tiêu Trạch cũng
giống như tôi, không lúc nào không nghĩ đến việc làm thế nào để đè cô
dưới thân, hung hăng chà đạp.”
Lời nói bẩn thỉu đê tiện, kích thích thần kinh, Nhan Hoan nhớ tới nụ
hôn kia, cộng với liên tưởng đến loại hình ảnh không thể chịu nổi, lập
tức máu dồn lên não, tai đỏ bừng.
Nhưng, Tiêu Trạch ngoài việc mời cô đi ăn mì thịt bò thì không tặng
quà gì cả, càng không nói những lời tâm tình dễ nghe. Anh liệu sẽ có
loại suy nghĩ này hay không?
Nhan Hoan đè nén sự phẫn nộ đối với Dạ Sâm: “Anh buồn nôn như vậy, có phải do đã xem quá nhiều phim ảnh không?”
“Đã xem không ít, cho nên mới muốn cùng cô luyện xem công phu của ai
cao hơn.” Dạ Sâm chợt trông thấy Giản Ninh chạy về phía này, phản ứng
đầu tiên là giật lấy chai rượu trong tay Nhan Hoan, hai người giằng co,
chỉ nghe một tiếng “choang” vang lên lanh lảnh.
Sắc mặt Dạ Sâm sầm xuống…
Quincy đi rồi, Tiêu Trạch giận dữ ném tập tài liệu lên mặt bàn. Tên
khốn Lãnh Ngự Thần bắt anh phải xông pha chiến đấu, hắn ở nhà chạy theo
người phụ nữ của anh, cái đó chưa nói, hắn còn mang bản kế hoạch giả ra
để chơi anh.
“Sao lại tức giận thế, ông chủ.” Amy cầm bản kế hoạch trên bàn lên
xem, không thể tin được, nói: “Bản này còn tốt hơn bản kia rất nhiều,
sao bây giờ Lãnh tổng mới đưa ra.”
“Có lẽ sớm đã nghĩ đến chuyện sẽ có người động đến bản kế hoạch, nên
mới giữ lại một bản, cho thấy rằng không hề tin tưởng tôi.” Tiêu Trạch
thở dài, cũng đúng, chính anh cũng không tin vào bản thân mình, Lãnh Ngự Thần xưa nay làm việc luôn cẩn trọng sao có thể tin tưởng anh cơ chứ!
“Amy, giúp tôi điều tra về người có tên là Pierce này, càng kỹ càng tốt.”
“Vâng, ông chủ.”
…
Hôm sau, chuyện Lãnh Ngự Thần ẩu đả với Dạ Sâm ở quán bar bị giới
truyền thông đưa tin thành hai người đàn ông đánh nhau tranh giành một
cô gái, có điều không hề nhắc một chữ tới thân phận của nhân vật nữ
chính.
Từ Giai Oánh đang ở bên Pháp nghe được tin liền lập tức gọi điện về
hỏi thăm Lãnh Ngự Thần, là con gái nhà ai khiến anh gây chiến với người
ta, bà có quen không, thúc giục Lãnh Ngự Thần đưa người về cho bà xem
mặt.
Lãnh Ngự Thần không nghĩ Từ Giai Oánh đã biết chuyện Nhan Hoan trở
về, lên tiếng giải thích: “Mẹ, mấy tờ báo lá cải đó viết linh tinh mà mẹ cũng tin.”
“Ảnh chụp cũng đăng rồi, vết thương ở cằm con nhìn rõ mồn một, nói
mau, rốt cuộc là con gái nhà ai khiến con động lòng, khi nào về mẹ sẽ
làm mai giúp con.”
“Mẹ, nếu như mẹ không thích người con gái mà con thích thì làm thế nào?”
Từ Giai Oánh thoáng khựng lại, lát sau mới nói: “Con của mẹ xuất sắc
như vậy, đương nhiên cũng phải tìm một cô gái tương xứng ở mọi phương
diện, mẹ tin tưởng mắt nhìn của con, đừng làm mẹ thất vọng.”
“…” Lãnh Ngự Thần đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng chùng xuống.
“À, đúng rồi, hành trình của chuyến du lịch lần này có khả năng sẽ
thay đổi, mấy người đám dì Thu Thu muốn đi Edinburgh.” Nhắc đến Anh
Quốc, khẩu khí của Từ Giai Oánh trở nên sắc bén. “Con cũng biết, mẹ với
ba con không thể nhập cảnh Anh Quốc, căn bản mẹ cũng chẳng muốn đi, nếu
không có vấn đề gì thì đầu tháng sau chúng ta sẽ trở về. Đúng rồi,
chuyện công ty giải quyết thế nào? Ba con hơi lo lắng, đột nhiên xảy ra
nhiều chuyện như vậy, sợ con không xoay xở nổi, cứ nóng ruột muốn quay
về.”
“Mẹ bảo ba cứ yên tâm, mọi chuyện con sẽ giải quyết ổn thỏa, mọi người cứ thoải mái chơi thêm vài ngày.”
Từ Giai Oánh cười rộ lên, “Con ngoan làm tốt lắm, Lãnh gia tất thảy