
iêu Trạch hỏi ngược lại.
“À, cái đó, tối qua tôi cũng uống nhiều quá, mấy người họ cứ ra sức
chuốc rượu tôi.” Amy lộ vẻ bối rối xấu hổ, “Ông chủ, nếu như vì sự tắc
trách của tôi mà anh bị thất thân thì tôi sẽ vô cùng đau khổ.”
“Cái gì mà thất thân, nói vớ vẩn gì vậy!” Tiêu Trạch trừng mắt.
Amy rút trong túi xách ra một tờ báo được gấp làm đôi, tiêu đề của
mục giải trí – Nữ minh tinh cùng đại gia vụng trộm vui vẻ ở khách sạn.
Bóng lưng đôi nam nữ trên tấm ảnh không ai khác chính là Tiêu Trạch và
Lãnh Tiểu Mạn.
Amy rút trong túi xách ra một tờ báo được gấp làm đôi, tiêu đề của
mục giải trí – Nữ minh tinh cùng đại gia vụng trộm vui vẻ ở khách sạn.
Bóng lưng đôi nam nữ trên tấm ảnh không ai khác chính là Tiêu Trạch và
Lãnh Tiểu Mạn.
Tiêu Trạch phẫn nộ vo nát tờ báo rồi nhét vào tay cô, nói: “Ông chủ của cô có thể dễ dàng ngủ với người khác vậy sao?”
“À.” Amy vỗ vỗ ngực thở phào, vừa bước một chân ra khỏi cửa, cô quay
đầu lại cười gian nói: “Ông chủ, tôi nhìn thấy dáng người của Nhan tiểu
thư rồi, anh sẽ rất thỏa mãn đấy nhé!”
Tiêu Trạch nghiến răng, hai ngón tay làm động tác đâm vào mắt cô, “Có hiểu câu bất lịch sự chớ nhìn [1'> không?”
[1'> Phi lễ vật thị: không nhìn điều sai.
“Ông chủ cứ thỏa thích hâm mộ ghen ghét căm hận tôi đi, bái bai.” Amy vẫy tay rồi chạy biến.
Lúc Tiêu Trạch quay trở vào, Nhan Hoan đã ngủ rồi, anh kéo chăn cho
cô, điều chỉnh tốc độ truyền dịch, sau đó vào phòng bếp thu xếp các thứ
Amy mang tới.
Nhìn trong tủ lạnh chỉ có trứng gà và táo, Tiêu Trạch chỉ có một cảm giác, trong linh hồn Nhan Hoan chính là một người đàn ông.
Lúc Nhan Hoan tỉnh dậy, cháo hạt dẻ nóng hổi và canh trứng đã được
dọn lên, Tiêu Trạch dựng một chiếc gối để cô dựa lưng, bưng cháo đút cho cô ăn. Thìa cháo được đưa tới, Nhan Hoan ngại ngùng há miệng, “Em tự ăn được mà.”
“Có được không?” Tiêu Trạch không chắc lắm.
“Ừm.”
Tiêu Trạch đưa thìa và bát vào trong tay cô, “Ăn đi.”
Lại thế nữa! Nhan Hoan mím môi nhìn, giơ cánh tay phải đang truyền dịch chậm rãi cầm lấy thìa.
“Kim truyền dịch vẫn phải để nguyên một lúc nữa.” Tiêu Trạch cầm lại
cái bát từ tay cô, anh múc một thìa cháo nóng hổi ở rìa bát, đưa lên
miệng thổi thổi, “Trước mặt anh đừng tỏ ra mạnh mẽ, được không?”
“Em rụt rè một chút cũng không được à? Dù gì người ta cũng là con
gái.” Sao có thể không biết xấu hổ mà bảo anh làm cái này cái nọ được.
“Con gái ngoài miệng nói không muốn nhưng thật ra là muốn, anh hiểu
rồi.” Tiêu Trạch đưa thìa cháo đã được thổi cho nguội bớt tới bên miệng
cô.
Nhan Hoan há miệng, cháo nấu sền sệt, miệng đắng ngắt nhưng cô lại cảm nhận được vị ngọt. “Đây là cháo gì?” Cô hỏi.
“Bên trong có hạt dẻ.” Tiêu Trạch múc một thìa canh trứng cho cô, sau đó lại là một thìa cháo.
Chầm chậm nhấm nháp, đúng là có hương vị hạt dẻ. “Làm như thế nào vậy?”
“Hạt dẻ trần lên rồi mài vụn, nấu gạo trong nồi ba mươi phút rồi thả
hạt dẻ vào, khi nào gạo nhuyễn thành cháo thì cho thêm chút đường.”
Nhan Hoan ngắm những đầu móng tay hồng hồng của anh, nuốt xuống từng
thìa cháo thơm ngon, lòng ngọt lịm ấm áp. Thực tế, trong trí nhớ của cô, cô chưa từng được người khác đút cho ăn, ngay cả khi gan bàn tay phải
bị thương do Lãnh Thế Hùng dùng cây vĩ cắt vào, cô cũng không được ai
giúp đỡ cả, toàn phải dùng tay trái khó khăn đưa cơm vào miệng, thỉnh
thoảng không ăn cho xong. Khi đó Diêu Bội Bội đang đau lòng, tuyệt vọng
vì bị chồng phản bội, trái tim như đã chết, đâu còn tâm trạng mà quan
tâm đến cô.
Tiêu Trạch nhìn cô ăn một thìa cháo mà nhai nuốt mãi không xong, anh hỏi: “Không ngon à?”
“Không phải.” Nhan Hoan xoa xoa mũi nói: “Ngon lắm.” Để chứng minh
lời nói của mình, cô tiếp tục ăn một thìa rất to, làm dính cả ra ngoài
miệng.
Tiêu Trạch buồn cười cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi hạt gạo, nói: “Nếu em thích thì ngày nào anh cũng có thể nấu cho em ăn.”
“Thật không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy anh sẽ nấu món gì?”
“Các món ăn thường ngày anh đều biết.” Tiêu Trạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng rực, “Không biết thì anh có thể học.”
Nhan Hoan mím môi cười, “Quân tử viễn bào trù [2'>, tại sao anh lại có sở thích này.”
[2'> Đàn ông tránh xa bếp núc.
“Không phải em nói anh là thế hệ thứ hai nhà giàu mới nổi sao, nhà
giàu mới nổi trước khi phát tài thì đều rất nghèo.” Tiêu Trạch đặt cái
bát không sang một bên, rũ tầm mắt xuống, kể: “Khi còn nhỏ nhà anh rất
nghèo, sức khỏe mẹ anh lại không tốt, việc nội trợ trong nhà đều do anh
thu xếp, những việc nhỏ nhặt như đi chợ, nấu cơm là chuyện đương nhiên.
Sau này điều kiện gia đình càng ngày càng được cải thiện, nhưng sức khỏe của mẹ lại càng ngày càng sa sút, một năm thì có hơn nửa năm là ở trong bệnh viện, bà không ăn quen đồ ăn ở ngoài, mỗi ngày ba bữa đều là anh
nấu.”
Nhan Hoan hỏi: “Vừa đi học vừa phải chăm sóc mẹ, như vậy không phải anh quá vất vả sao, ba anh đâu?”
“Hồi ấy ông suốt ngày gian khổ bôn ba ở ngoài, căn bản không quan tâm tới anh và mẹ, có ba với không có ba cũng chẳng khác biệt lớn lắm.” Lúc Tiêu Trạch nói lời này, trong giọng nói rõ ràng ẩn chứa sự khinh th