
”
A Hạ khịt mũi khinh bỉ: “Cản trở? Không cản trở thì hai người họ cũng chẳng dính líu gì.”
“Hai người nào không dính líu gì cơ?” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp, Tiểu Thứ và A Hạ giật mình ngây ra, máy móc xoay
người: “Anh Tiêu đến rồi ạ.”
Ngoài bãi đỗ xe trống trải, Nhan Hoan đứng đối diện Từ Giai Oánh. Quý bà cao ngạo mở lời: “Quay lại rồi sao không về thăm nhà một chút?”
“Nhà?” Nhan Hoan cười mỉa mai: “Nhà của ai?”
“Cho dù Thế Hùng có nhiều việc làm không đúng, bạc đãi hai mẹ con cô, nhưng ông ấy vẫn là cha của cô, đây là sự thật không thể nào thay đổi.” Ánh mắt Từ Giai Oánh lóe lên vẻ khinh thường, bà ta dò xét, đánh giá
Nhan Hoan hồi lâu mới nói: “Nhìn cô bây giờ thành ra bộ dạng thế này,
chắc hẳn những năm qua đã nếm trải không ít đắng cay, có hối hận năm đó
đã không cùng tôi quay về hưởng phúc? Cô xem, một đứa trẻ như cô đúng là ương ngạnh, không nên ở lại làng quê tồi tàn đó, đi theo người mẹ tự
cho mình thanh cao chỉ có thể dựa vào bán nhan sắc để nuôi sống cô thì
có gì là tốt.”
Ánh mắt Nhan Hoan lạnh thấu xương, cô quát lớn: “Câm miệng, bà không có tư cách nhắc đến mẹ tôi.”
Từ Giai Oánh hừ lạnh: “Sao, nhắc tới mẹ cô một cái là không vui. Lãnh Nhan Hoan, tôi xưa nay vẫn là người thấu tình đạt lý, nếu cô muốn trở
về Lãnh gia, muốn nhận cha cũng như muốn cùng chúng tôi trải qua cuộc
sống sung túc chẳng phải lo cơm áo thì tôi không phản đối, nhưng điều
kiện tiên quyết là cô phải trả lại Tiêu Trạch cho con gái tôi, và đừng
có quyến rũ con trai tôi, cũng đừng mơ tưởng có thể đụng tới Lãnh Thị,
nếu như cô có thể đáp ứng điều kiện của tôi thì tôi sẽ cho cô quay trở
về Lãnh gia.”
Bà ta tự cho mình là đúng, lời nói cùng vẻ mặt vênh vênh váo váo
khiến Nhan Hoan cảm thấy cực kỳ buồn cười. “Bà chạy đến đây là muốn làm
chúa cứu thế sao? Thật nực cười. Nhan Hoan của mười ba năm trước không
cần sự thương hại rẻ tiền do áy náy của bà, Nhan Hoan của mười ba năm
sau lại càng không cần. Từ Giai Oánh, thu lại sự vờ vịt của bà đi, Lãnh
gia chó má gì đó chẳng có một chút liên quan nào tới tôi hết, quyến rũ
con trai bà là chính bản thân anh ta, cướp Tiêu Trạch từ tay Lãnh Tiểu
Mạn lại càng là chuyện vô căn cứ. Có điều những lời của bà khiến tôi nhớ lại, năm đó bà đã từng nói với mẹ tôi một câu.
Không giữ được trái tim đàn ông chỉ có thể nói lên sự vô dụng của cô, không thể trách người khác.” Nhan Hoan cười đắc ý, cô chưa bao giờ cảm
thấy sảng khoái như vậy khi đối mặt với người của Lãnh gia. “Phiền bà
chuyển lại những lời này tới con gái của bà.”
Từ Giai Oánh nhớ rất rõ đó là lời bà ta đã từng nói khi Diêu Bội Bội
đến cầu xin bà ta năm đó, bây giờ nghe được đầy ý châm chọc từ miệng
Nhan Hoan, bà ta nổi giận đứng bật dậy, tức đến phát run, trợn trừng mắt hỏi: “Cô đang trả thù đúng không? Mang sự trả thù đối với tôi đổ lên
người Tiểu Mạn, khiến con bé mất đi người đàn ông nó yêu nhất, để nó
phải đau lòng, bởi vì cô đố kị với nó đúng không? Đố kị vì con bé có một gia đình hoàn chỉnh, có cha bên mình.
Còn cô, chỉ có thể đi theo người mẹ bán sắc nuôi thân mà còn giả vờ
thanh cao, sống cuộc đời nghèo kiết xác ở cái vùng quê nước Anh đó, cho
nên cô đố kị, cô căm hận, cô muốn trả thù, vì thế cô mới quyến rũ Tiêu
Trạch, cướp cậu ta khỏi Tiểu Mạn có đúng không?”
Nhan Hoan không phủ nhận cô thật sự có một khoảng thời gian sống cuộc sống vừa oán hận vừa ghen ghét như vậy.
Từ Giai Oánh nhìn người không biết xuất hiện ở phía sau Nhan Hoan từ
lúc nào, trong mắt bà ta lóe lên vẻ ác độc, chất vấn: “Thế nào, không
dám thừa nhận à? Không dám thừa nhận là lợi dụng Tiêu Trạch sao?”
“Không phủ nhận chính là thừa nhận.” Từ Giai Oánh nhếch mép cười,
“Nếu như Tiêu Trạch biết được cô vì trả thù nên mới ở bên cậu ta, cô nói xem cậu ta có đau lòng hay không?”
Tiêu Trạch…
Nhan Hoan thật sự sợ anh sẽ hiểu lầm. Không muốn tiếp tục nói những
lời vô ích với Từ Giai Oánh, cô trầm mặc một lát mới nói: “Tùy bà muốn
nghĩ như thế nào, nếu không còn chuyện gì nữa thì mời bà đi cho, và từ
nay về sau đừng đến đây nữa, nhớ cho kỹ, tôi họ Nhan, không phải họ
Lãnh.”
“Hừ! Tôi đã cho cô cơ hội mà cô lại bỏ qua, tôi cũng chẳng còn gì để
nói. Hãy cách xa con trai tôi ra một chút.” Từ Giai Oánh huých vào bả
vai Nhan Hoan, mang theo nụ cười đắc ý đi tới chỗ Tiêu Trạch, hả hê nói: “Tên ngốc bị người ta đùa giỡn mà cũng không biết.”
Nhan Hoan vẫn đứng nguyên tại chỗ, rõ ràng cơ thể đã cứng đờ, nỗi
chột dạ sợ hãi khiến cô biến sắc, vội vàng quay lại nhìn người không
biết đã đứng đó bao lâu đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Vốn định đưa em với ông già nhà anh đi ăn một bữa, nhưng hình như em còn có nhiều việc bận, vậy anh…” Tiêu Trạch nhướng mày nói: “Đi trước.”
“Sự việc không phải như anh thấy đâu.” Nhan Hoan gọi giật Tiêu Trạch
vừa quay người định đi. “Em không lừa anh, không lợi dụng anh, em ở bên
anh là bởi vì, bởi vì… Em thích anh.”
“Vậy sao vừa rồi không phản bác lời bà ta.” Tiêu Trạch nhàn nhạt mở
miệng, như thể việc này chẳng hề có bất kỳ ảnh hưởng gì tới anh.
“Muốn trêu tức