
một lần nữa, là
Nhan Hoan gọi tới, đúng lúc anh định nghe máy thì điện thoại hết pin. Do tâm trạng không tốt, uống rượu rất không vào, chưa được mấy chén dạ dày đã bắt đầu khó chịu, vất vả lắm mới đến lúc tiệc tàn, Tống Thế Phong
giữ anh lại không cho đi, thông báo còn có tiết mục đặc biệt chuẩn bị
riêng cho anh. Tiêu Trạch bắt tay anh ta, nói: “Tấm lòng của Tống tổng
tôi xin nhận, trong nhà có chút chuyện, bây giờ tôi phải về ngay.”
“Aiz! Người anh em đừng khách khí, là đàn ông tất phải có nhu cầu.”
Mới vài chén rượu mà Tống Thế Phong đã leo lên tận vị trí anh em với
Tiêu Trạch, Tiêu Trạch cũng không ra vẻ nữa, nói: “Anh Tống, trong nhà
thật sự có việc.”
Amy cũng nói thêm: “Nhà ông chủ tôi quả thực là có việc, xin Tống tổng hãy để cho anh ấy đi.”
“Có chuyện gì chứ! Mau lên nào.” Tống Thế Phong kéo tay anh đi. Tiêu
Trạch thấy không thể từ chối được, bèn nói: “Vợ tôi đang chờ ở nhà.”
“Cái gì?” Tống Thế Phong khựng lại, hiểu ý, vỗ vỗ vai anh nói: “Vậy cậu mau về đi, đừng để em dâu lo lắng.”
…
Phòng ngủ yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ cả tiếng hít thở, Nhan Hoan ôm chân ngồi trên giường nhìn chằm chằm điện thoại trên đầu gối, lòng
rối bời.
Không nghe điện thoại, đêm không về ngủ, hành vi của Tiêu Trạch buộc
cô phải nghĩ tới hoàn cảnh xấu. Ngẩng đầu nhìn vầng trăng lạnh treo cao, cô thì thào nói nhỏ: “Tiêu Trạch, anh phải tin em.”
Lãnh Ngự Thần đẩy cửa nhà, trông thấy Từ Giai Oánh đang ngồi thẳng
lưng trên ghế sô-pha, tư thế và ánh mắt kia rõ ràng là đang chờ để giáo
huấn anh.
Từ Giai Oánh thấy vành mắt anh hơi đỏ, hừ lạnh: “Đi xã giao về sao?”
“Vâng.” Lãnh Ngự Thần thay giày, đáp qua loa một tiếng. Thực ra anh
chẳng hề đi xã giao, mà là một mình uống rượu giải sầu, chưa nói vì
chuyện của Nhan Hoan mà anh bị Lãnh Thế Hùng chửi mắng chẳng còn mặt
mũi, ngay cả việc mấy ngày liên tiếp Lãnh Thị bị công kích cũng đổ hết
tội lên đầu anh, trong cơn giận dữ, Lãnh Thế Hùng đã buông lời nói muốn
đuổi anh khỏi Lãnh Thị. Anh sầu não không phải vì sẽ bị đuổi khỏi Lãnh
Thị, anh không quan tâm đến miếng thịt cỏn con đó, anh chỉ quan tâm đến
Nhan Hoan.
“Mẹ đã đi gặp con ranh đó.” Một câu của Từ Giai Oánh khiến trong mắt
Lãnh Ngự Thần lóe lên tia sáng sắc lạnh. “Tiểu Mạn đã kể với mẹ mọi
chuyện rồi, cũng kể cả chuyện anh thích nó. Trước kia anh không yêu
đương, không kết giao bạn gái, mẹ tưởng anh lấy sự nghiệp làm trọng,
không để tâm đến chuyện nam nữ nên đã làm ầm một trận, hóa ra là vì con
ranh thối tha đó, không thể nào tin được anh lại có thể làm ra chuyện
này. Lãnh Ngự Thần, anh giỏi lắm.”
Quăng chìa khóa xe lên mặt bàn, ngữ khí Lãnh Ngự Thần lạnh đi, anh
phản bác: “Con không giết người cũng chẳng đốt nhà, chỉ là thích một
người, tại sao không thể.”
Thái độ của anh khiến Từ Giai Oánh phát hỏa, bà ta quát lớn: “Anh còn thấy như thế là hay lắm hả! Anh tưởng anh là tình thánh ư! Anh vụng
trộm thích nó đã bao nhiêu năm, có đáng không?”
“Đáng.” Ánh mắt Lãnh Ngự Thần vô cùng bình tĩnh cương quyết, đã xá
định chuyện gì thì sẽ làm đến cùng, cho dù kết quả cuối cùng không được
như mình kỳ vọng, anh vẫn sẽ kiên trì đến cùng.
“Nó có gì tốt? Rốt cuộc nó có cái gì tốt!” Từ Giai Oánh giận dữ, bàn
tay đập mạnh xuống ghế sô-pha bằng da làm phát ra tiếng kêu rất lớn. “Nó rốt cuộc là loại phụ nữ nào, anh có biết không? Nó ở bên Tiêu Trạch
chính là để trả thù chúng ta, trả thù từng bước một, một đứa con gái mưu mô như thế thì có gì hay ho.”
“Cô ấy không phải người như vậy.” Lãnh Ngự Thần nói.
“Chính miệng nó thừa nhận nó ở bên Tiêu Trạch là để trả thù, anh còn giải thích hộ nó làm gì.”
Lãnh Ngự Thần nhìn chằm chằm người mẹ đang kích động, hồi lâu không
nói lời nào. Từ Giai Oánh dịu giọng xoay chuyển: “Anh thông minh như vậy sao có thể cho phép bản thân thích nó, nó là con gái đẻ của cha anh, là người thừa kế đầu tiên sẽ tranh đoạt Lãnh Thị với anh trong tương lai.
Để có thể hoàn toàn nắm được Lãnh Thị, anh phải đưa nó rời khỏi thành
phố C trước khi cha anh biết nó đã quay lại.”
“Không thể, ba đã biết rồi.” Lãnh Ngự Thần nói.
“Anh nói cái gì?” Từ Giai Oánh đứng bật dậy khỏi ghế sô-pha, chỉ vào
mặt Lãnh Ngự Thần bắt đầu la mắng, “Tôi bị anh làm cho tức mà chết mất,
Lãnh Ngự Thần anh cả đời thông minh nhưng nhất thời hồ đồ, tôi cảnh cáo
anh mau chóng vứt cái suy nghĩ đó đi, nếu không tôi sẽ cho nó bốc hơi
khỏi thành phố C.” Từ Giai Oánh để lại lời nói ác độc rồi sập cửa bỏ đi.
Lãnh Ngự Thần chán nản ngồi xuống thành ghế sô-pha, nghĩ đến lời hứa với Nhan Hoan, anh cầm chìa khóa xe vội vàng đi ra ngoài.
Giữa không gian tĩnh lặng, điện thoại đột nhiên phát sáng, Nhan Hoan
tưởng là Tiêu Trạch, kích động cầm lên nhìn dãy số, cô nhớ rõ chủ nhân
của dãy số này. Dứt khoát ngắt máy, bây giờ cô không có tâm tư nói
chuyện với bất kỳ ai ngoại trừ Tiêu Trạch. Nhưng điện thoại lại tiếp tục réo lên, Nhan Hoan bực bội nghe máy, “Lãnh Ngự Thần, hơn nửa đêm anh
không ngủ cũng không để cho người khác ngủ sao?”
So với cô, Lãnh Ngự Thần tương đối bình tĩnh, nhìn khung cửa sổ sáng đèn trên đỉnh đầ