Teya Salat
Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325875

Bình chọn: 7.5.00/10/587 lượt.

ị không phải vội, xem phim chụp X quang trước rồi sẽ xử lý”. Trước khi bọn họ rời đi, cô nhẹ nhàng nhéo nhéo cánh tay bé xíu của cậu bé, kín đáo đưa cho cậu nhóc một chiếc kẹo que, cười nói: “ Cháu đúng là một nam tử hán nhỏ bé kiên cường, đây là phần thưởng của cô tặng cháu”.

Thế nhưng phim chụp X quang hiện ra, kết quả không được lý tưởng, thậm chí còn khiến Thừa Ảnh kinh ngạc. Ven cột sống của cậu bé sáu tuổi có một bóng mờ hết sức rõ ràng. Người mẹ khóc nước mắt rơi như mưa, làm cậu bé liên tục kéo áo mẹ nó, ngơ ngác, dường như bị hù dọa đến quên cả đau.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lúng túng, trong lòng Thừa Ảnh hơi nhói lên, nhanh chóng thu xếp bọn họ đi kiểm tra và chiếu tia thêm một lần nữa.

Sáng sớm gặp chuyện như vậy, bệnh nhân lại nhỏ tuổi, khó tránh làm cho tâm trạng của cô có chút chấn động. Mãi cho đến khi trời chạng vạng rời khỏi bệnh viện, cô vẫn nhớ tới kết quả kiểm tra của cậu bé ấy.

Năm đó cô còn đang học Đại học Y, thầy hướng dẫn của cô là một người có quyền uy, tiếng tăm lừng lẫy trong nước về giải phẫu thần kinh, từng có lần giảng dạy công khai, thầy nói rằng: “ Bác sĩ phải có lòng nhân ái nhưng sự nhân từ này tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến suy nghĩ và tâm trạng của các em…Vào thời khắc quan trọng phải nhớ kỹ, đối mặt với bệnh nhân, các em là một bác sĩ! Chỉ là bác sĩ mà thôi! Thời điểm các em dùng năng lực chuyên môn đi cứu người, đồng cảm, bi thương, bất luận là tâm trạng gì đi nữa đều dư thừa, thậm chí là cản trở. Trong tay các em cầm dao phẫu thuật, trước hết chúng ta phải cắt bỏ, đó là…những điều dư thừa ấy”.



Sau nhiều năm, ký ức của cô vẫn lặp đi lặp lại những câu nói này nhưng không có cách nào dựa theo một trăm phần trăm lời dạy bảo của thầy hướng dẫn để làm bác sĩ. Cô có một đôi tay vững vàng nhưng trái tim thì vẫn không làm được.

Đến mức cô thường nghĩ, quả thật nếu có thể dùng dao giải phẫu cắt đứt thứ tình cảm dư thừa, phải chăng giờ đây cô và Thẩm Trì đã sớm thoát khỏi dây dưa? Hơn nữa, dao giải phẫu sắc bén như vậy, chỉ cần đủ chính xác nhanh gọn sẽ không cảm thấy quá đau.

Xe đến đón cô đỗ ở bãi xe ngầm của bệnh viện, lúc nhìn thấy cô tan sở từ thang máy đi ra, đèn xe vụt sáng hai cái, lập tức từ chỗ đậu lái ra. Đúng lúc có một đồng nghiệp quen biết nhìn thấy, kéo bạn trai mình, vừa tiến đến chào vừa hỏi: “ Bác sĩ Yến, chồng chị à?”.

Thừa Ảnh cười cười: “ Không phải, chỉ là một người bạn thôi”.

“ Ồ, nghe nói chồng chị làm ăn lớn, chắc là khá bận rộn phải không? Em chưa từng thấy anh ấy đưa đón chị đi làm”.

Mang theo tin đồn lên bàn phẫu thuật phải chăng so với sự thông cảm còn nguy hiểm hơn?

Tâm trạng của Thừa Ảnh vẫn tốt, nụ cười hoàn mỹ giống như nhân vật nữ chính trong quảng cáo kem đánh răng: “ Anh ấy thường xuyên đi công tác, quả thực không được rảnh rỗi. Kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tệ lắm. Hơn nữa một người đi làm, thời gian tương đối tự do hơn”.

Xe chạy chậm tới trước mặt Thừa Ảnh, cô quay sang đồng nghiệp hơi vẫy tay: “ Tôi còn hẹn bạn đi ăn cơm, lúc nào rảnh rỗi nói chuyện tiếp nhé”.

Người đồng nghiệp tò mò mở mắt nhìn vào trong xe, tiếc là tấm kính được chế tạo đặc biệt, căn bản từ bên ngoài không nhìn thấy hình dạng bên trong.

Thừa Ảnh lên xe, dường như có vẻ mệt mỏi, ngay cả giọng nói cũng thấp vài độ, hỏi: “ Đi đâu?”.

Tài xế báo tên nhà hàng, cô liền không nói thêm gì nữa.

Nơi ăn cơm là một nhà hàng tư nhân của Nhật, có tổng cộng bảy tám phòng nhỏ, không có phòng khách, ông chủ thường chỉ chiêu đãi khách quen.

Hành lang chật hẹp vòng vèo. Hai bên lối đi nhỏ cách mười mét lại treo một chiếc đèn lồng đỏ kiểu Nhật. Dọc đường đi, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trầm thấp êm tai, nhất thời không tìm ra đâu là ngọn nguồn.

Nhân viên phục vụ mặc bộ ki mô nô tinh xảo thanh lịch, hơi cúi người, thay Thừa Ảnh kéo chiếc cửa hộp. Thẩm Trì đã đến, cùng ngồi đối diện với anh là một đôi nam nữ trẻ tuổi xa lạ.

Ánh mắt cô nhìn thoáng qua, chỉ thấy tư thế ngồi của anh không hề khác thường, nét mặt dường như rất thoải mái, xem ra đều là công lao của bác sĩ. Anh mạnh mẽ như vậy, làm cho bản thân nhanh chóng có chuyển biến tốt, khiến cô thấy hứng thú đối với thân phận của những vị khách tối nay. Có thể để cho Thẩm Trì nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, gắng gượng chống đỡ đi gặp mặt, lai lịch và mục đích tới phỏng chừng sẽ không đơn giản.

Tâm tư lặng lẽ xoay vòng, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trì.

“ Hàn Duệ, Phương Thần”. Thẩm Trì khẽ mỉm cười giới thiệu: “ Vợ tôi, Yến Thừa Ảnh”.

“ Xin chào”. Cô gái đối diện mặc chiếc váy liền bằng lụa tơ tằm màu xanh ngọc, lựa chọn màu sắc như vậy làm tôn thêm nước da trắng như tuyết, lộ rõ đôi mắt sáng ngời.

Thừa Ảnh nhìn cô gái cười khách sáo: “ Rất vui được biết cô”.

“ Bọn họ mới đi nghỉ ở nước ngoài về. Hôm qua quá cảnh tại Hồng Kong, điểm đến tạm thời đổi thành Hải Vân”. Thẩm Trì hơi xoay hông, hiếm khi nói được với cô cả một đoạn dài: “ Anh và Hàn Duệ biết nhau lâu rồi, mấy năm gần đây ai cũng bận việc riêng nên không có cơ hội gặp mặt. Ngay cả khi cậu ấy kết hôn, anh cũng không