
ã phân tích một cách
thấu triệt cái lợi và cái hại của chuyện này, cháu nghĩ bác cũng biết
phải làm thế nào mới giữ được thanh danh của Cung thị!'
Cô ta dường như đã đưa ra tối hậu thư!
Một tia âm lãnh chợt dâng lên trong đáy mắt Trình Thiến Tây, bà lạnh lùng
nói: 'Cô cho rằng với thế lực đã vươn ra khắp toàn cầu của Cung thị,
những loại uy hiếp kiểu này đương nhiên đã giải quyết vô số. Cung thị
nếu như dễ dàng bị đả kích như vậy không phải sớm đã bị xóa tên trên
thương trường rồi sao?'
Vẻ lạnh nhạt trong lời nói và trên mặt bà mang theo một ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Ngải Ân Hà vẫn bình thản nhún vai: 'Bác gái, bác và cháu đều là phụ nữ, nhất là bác, đương nhiên sẽ càng xem trọng mặt mũi, nếu như giới truyền
thông biết chuyện của chồng bác, cũng chính là người sáng lập ra Cung
thị trong lòng lại chứa đựng hình bóng của một người phụ nữ mà người đó
lại là mẹ ruột con dâu mình, cũng chính là bà thông gia của mình. Chuyện này ... cháu nghĩ cũng không phải là một đả kích nhỏ đâu!' Trình Thiến Tây không lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt của bà có thể nhìn ra bà đang cố nén cơn giận trong lòng.
Ngải Ân Hà bật cười nói tiếp: 'Thực ra bác gái, cháu tìm đến bác trước là vì nghĩ cho bác mà thôi. Theo cháu biết, mẹ của Sầm Tử Tranh rất ưa thích
Quý Dương ca, lúc đó còn một mực khuyên Sầm Tử Tranh nên gả vào nhà họ
Cung. Bác sáng suốt như vậy, nhất định sẽ nghĩ bên trong có lý do riêng
của nó, chắc là mẹ của Sầm Tử Tranh vốn biết bác trai là cha của Quý
Dương ca cho nên mới lợi dụng con gái mình để ... trả thù hai người!'
'Cô cho rằng tôi sẽ tin những suy đoán trẻ con của cô sao?' Trình Thiến Tây lạnh giọng nói.
Ngải Ân Hà tươi cười lắc đầu, 'Không, bác gái, thực ra trong lòng bác rất
rõ, nếu như đây là một suy đoán thì đó cũng là ... suy đoán gần với sự
thật nhất!'
'Kỳ hạn của cô?' Trình Thiến Tây hỏi một cách dứt khoát.
Bà cần phải biết tường tận cách nghĩ của cô gái này, hơn nữa còn phải kéo
dài thời gian bởi vì bà thật sự phải tìm chồng mình hỏi cho rõ ràng, bà
nhất định phải chính tai nghe nói thì mới tin được.
'Ba ngày!
Cháu chỉ có thể đợi ba ngày. Nếu như ba ngày sau cháu không có được cái
cháu muốn vậy thì ... hậu quả thế nào cháu nghĩ bác gái cũng không cần
cháu phải nói nhiều!'
Ngải Ân Hà nói rồi liền tiêu sái rời đi.
Sắc mặt Trình Thiến Tây càng lạnh, khi ánh mắt bà nhìn đến phần tài liệu trước mặt thì hô hấp dần trở nên dồn dập.
***
Mưa rơi càng lúc càng lớn như điềm báo của một ngày không lành. Không chỉ
tâm tình của Trình Thiến Tây hỗn loạn mà ngay cả Sầm Tử Tranh cũng không tránh khỏi hoàn cảnh tương tự.
Cách đó nửa thành phố, trong một hội sở cao cấp ...
Bên ngoài hội sở mưa gió rào rạt sấm chớp gầm vang nhưng bên trong tao nhã
và yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhạc dìu dặt du dương và một bầu không khí
lãng mạn sang trọng thì gần như không còn tiếng động gì khác.
Nhưng ngồi cứng người ở đó Sầm Tử Tranh không hề cảm nhận được chút lãng mạn
nào của bầu không khí của hội sở, ngược lại, toàn thân cô đều cứng đờ,
cực kỳ không được tự nhiên.
Ngồi đối diện cô không phải ai khác mà chính là người vừa gọi điện cho cô lúc sáng tinh mơ - Khương Ngự Kình.
Hôm nay rốt cuộc cô cũng lấy hết dũng khí gặp hắn một lần bởi vì Sầm Tử
Tranh biết, nếu như cô còn không mau chóng giải quyết chuyện này Cung
Quý Dương nhất định sẽ phác giác ra vấn đề, cô không muốn xảy ra bất cứ
hiểu lầm nào nữa.
Người phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng và tĩnh lặng này là Khương Ngự Kình, hắn lên tiếng trước ...
'Tử Tranh, mấy ngày qua ... em có khỏe không?'
Hắn cảm thấy mình nên hận cô mới đúng, chỉ có điều, Khương Ngự Kình đánh
giá quá thấp tình cảm của mình dành cho cô. Vì vậy, dù hận dù giận cô
đến mức nào nhưng khi gặp lại cô thì cơn giận trong lòng lại dần bị phần tình cảm sâu đậm kia thay thế mất.
Nghe Khương Ngự Kình hỏi vậy, Sầm Tử Tranh hơi lộ vẻ sửng sốt, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt ...
Trước khi đến đây Sầm Tử Tranh đã chuẩn bị tinh thần đến xin lỗi hắn bởi vì
ngàn sai vạn sai đều bắt đầu từ cô cả! Hủy bỏ hôn ước rõ ràng là một
hành động làm đối phương rất đau lòng.
Nhưng không ngờ hôm nay gặp lại Khương Ngự Kình lại chẳng có vẻ oán hận và thù địch gì mà trái lại còn lo lắng thăm hỏi cô.
'Anh Khương ...'
Sầm Tử Tranh lên tiếng, giọng hơi run, trong mắt tràn đầy sự áy náy ...
'Tử Tranh, em biết không, khi anh nhìn theo bóng em rời đi trong ngày hôm
ấy lòng anh tan nát cả, anh biết trong lòng em vẫn mãi không quên được
Cung Quý Dương. Anh ... có cố gắng đến mấy thì cũng không thể thay thế
được vị trí của người đàn ông kia trong lòng em!'
Tuy chuyện đã cách mấy ngày nhưng nhắc lại vẫn khiến cho Khương Ngự Kình cảm thấy khổ sở và đau đớn.
Hắn vốn là người giỏi giang và khéo léo vậy mà lúc này gương mặt tiều tụy,
cằm lún phún râu, ngày thường tây trang chỉnh tề nhưng lúc này cà vạt
chỉ treo lủng lẳng trên cổ, chiếc cúc áo trên cùng không được cài cẩn
thận, nhìn dáng vẻ vô cùng chật vật.
Thấy hắn như vậy, Sầm Tử
Tranh càng có cảm giác tội lỗi nhiều hơn. Nói thế nà