
o đi nữa thì Khương
Ngự Kình cũng là anh trai của người bạn tốt nhất của cô, cô thật sự
không biết Tĩnh Nghiên nghĩ thế nào về mình nữa, chắc là cô cũng hận
người bạn này lắm.
'Anh Khương ... em ... em xin lỗi ...'
Ngoại trừ câu nói này, Sầm Tử Tranh không biết mình nên nói gì mới bày tỏ được sự áy náy trong lòng mình.
Đầu cô cúi thật thấp không dám nhìn thẳng vào mắt Khương Ngự Kình.
Khương Ngự Kình nhẹ lắc đầu ...
'Thực ra là anh nên xin lỗi em mới đúng, ngày hôm đó anh không nên ra tay
đánh em ... Tử Tranh, lúc đó anh thực sự giận quá nên mới làm như vậy.
Anh chưa từng nghĩ là sẽ làm tổn thương em. Tử Tranh ...'
'Anh Khương ...'
Thấy Khương Ngự Kình càng nói càng kích động, Sầm Tử Tranh vội lên tiếng
ngắt lời hắn, cô thở dài một tiếng thật sâu, 'Em không trách anh, là em
có lỗi với anh trước, anh làm như vậy em hoàn toàn có thể lý giải. Ngoại trừ anh ra, còn có hai bác và Tĩnh Nghiên ... em thật có lỗi với họ, em cũng không có mặt mũi nào đi gặp mọi người!'
'Không đâu ...'
Trong mắt Khương Ngự Kình chợt lóe lên một tia sáng dị thường, hắn chợt nắm
chặt tay Sầm Tử Tranh, vội vàng nói: 'Tử Tranh, nếu như thật sự em muốn
bù đắp, chuyện này hoàn toàn có thể!'
'Bằng cách nào chứ? Anh Khương, chỉ cần chuyện em có thể làm được em nhất định sẽ làm!'
Sầm Tử Tranh cho rằng Khương Ngự Kình có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ, nếu
như là như vậy cô nhất định sẽ tìm mọi cách giúp hắn, chỉ có làm như vậy cô mới có thể giảm bớt một chút cảm giác tội lỗi trong lòng.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô vì sốt ruột mà hơi phiếm hồng, đôi má nõn nà như
hoa đào bừng sáng, càng nhìn cô lòng Khương Ngự Kình càng thêm xao động, càng muốn có được Sầm Tử Tranh làm của riêng mình.
Hắn không dấu giếm suy nghĩ của mình, nói rành rọt từng chữ: 'Anh không quan trọng
chuyện em đã kết hôn hay chưa, chỉ cần bây giờ em rời khỏi Cung Quý
Dương, trở về lại bên cạnh anh!'
Nghe những lời đầy chấp nhất này của hắn, Sầm Tử Tranh càng bội phần sửng sốt. Cô nhìn hắn một lúc lâu mới hoàn hồn lại ...
'Anh Khương, nếu như anh muốn em giúp anh việc gì khác em nhất định sẽ làm
nhưng em tuyệt đối sẽ không rời khỏi Quý Dương, cũng sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến anh ấy. Anh Khương, xin anh giúp em hoàn thành tâm
nguyện!' 'Giúp em?' Giọng Khương Ngự Kình bắt đầu có chút kích động. Hắn nhìn Sầm Tử Tranh chăm chăm ...
'Em là người phụ nữ mà anh yêu nhất, em bảo anh làm sao nhẫn nhịn được
những chuyện này chứ? Chẳng lẽ muốn anh nhìn em rơi vào vòng tay của một người đàn ông khác mà vẫn tươi cười chúc phúc sao?'
Nhìn vẻ điên cuồng vừa thoáng qua trong mắt Khương Ngự Kình, Sầm Tử Tranh không nhịn được rùng mình một cái, ánh mắt u ám và âm trầm của hắn khiến cô không
khỏi nhớ lại cái tát tai hôm ấy.
Cung Quý Dương cũng đã từng tức
giận với cô, cơn giận của hắn cũng rất đáng sợ nhưng bất luận Quý Dương
có tức giận đến đâu thì cô biết hắn cũng sẽ không ra tay đánh cô còn
Khương Ngự Kình thì khác ...
Nghĩ đến đây Sầm Tử Tranh lại sợ run một hồi!
'Anh Khương, tuy rằng em cảm thấy rất có lỗi với anh nhưng bây giờ em đã kết hôn với Quý Dương, em đã là người của anh ấy, em có thể hứa với anh bất cứ chuyện gì chỉ riêng mỗi chuyện rời khỏi hoặc tổn thương anh ấy em
tuyệt đối sẽ không làm!'
Cô kích động lắc đầu, cố tìm cách giải thích cho hắn nghe tâm tình của mình.
'Hứa với anh bất cứ chuyện gì?' Trong mắt Khương Ngự Kình lại thoáng qua một luồng ánh sáng lạnh.
'Dạ!'
Sầm Tử Tranh đơn thuần gật đầu, cô hy vọng có thể thông qua chuyện này bù đắp lại ít nhiều cho Khương Ngự Kình.
Khương Ngự Kình cười lạnh kết hôn, trên gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn cười vẻ châm biếm: 'Vậy được thôi. Tối nay anh muốn em cùng anh lên giường một đêm. Qua hết đêm nay, anh tuyệt đối sẽ không làm phiền em
nữa!'
Hắn muốn có cô, điên cuồng muốn chiếm lấy cô!
Người phụ nữ này sắp làm hắn phát điên rồi!
'Cái gì?'
Toàn thân Sầm Tử Tranh phát run, cô nhìn Khương Ngự Kình như nhìn một người
ngoài hành tinh, hỏi với vẻ không thể tin được: 'Anh Khương, anh ...
đang nói gì vậy?'
Không! Khương Ngự Kình tuyệt đối không phải là người như vậy!
Nhưng câu nói tiếp theo của Khương Ngự Kình làm hy vọng trong cô hoàn toàn sụp đổ, ý cười châm biếm trên môi hắn càng sâu ...
'Sao? Anh nói chưa đủ rõ sao? Anh nghĩ lại rồi, nếu như đã không có được trái tim của em thì anh cũng phải có được con người em. Đạo lý này rất đơn
giản! Nếu như em muốn có được sự tha thứ của anh vậy thì ... cùng anh
một đêm!'
Sầm Tử Tranh lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, cô rất rõ
ràng là mình không nghe nhầm nhất là khi Khương Ngự Kình lạnh như băng
nhắc lại một lần nữa, lúc này cô càng thêm tuyệt vọng.
Cô nở một nụ cười khổ, nhẹ lắc đầu: 'Anh Khương, vừa nãy em đã nói rồi, em sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến Quý Dương!'
'Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Cung Quý Dương! Trong lòng em chỉ có hắn
thôi sao? Sầm Tử Tranh, hắn rốt cuộc có điểm gì tốt chứ? Cung Quý Dương
chỉ là một tên công tử nhà giàu thích ăn chơi đàn đúm, chẳng lẽ em cũng
như những người phụ nữ khác, mơ bay