Teya Salat
Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323103

Bình chọn: 9.00/10/310 lượt.

y

nhẹ nhàng một chút…”

Mộ Lạc Lạc cắn chặt môi, có trời biết là cô đã hạ

quyết tâm như thế nào để cho mình trấn tĩnh một chút, nhưng cô phải giữ tư thế

nằm ngửa thì cánh tay mới với tới được chỗ chiếc cốc.

Hai tay cô vòng lại, kéo người tên cướp xuống, cố hết

sức làm cho hắn giữ nguyên tư thế mặt quay vào phần tựa ghế sofa.

Những con tin còn lại không chịu đựng nổi, không hẹn

mà đều cúi mặt xuống, không nén nổi tiếng thở dài.

Mộ Lạc Lạc thì thầm vào tai tên cướp, nói những câu

kiểu như phụ nữ đều cảm thấy rất xấu hổ: Cô cần có phần dạo đầu.

“Không phải ngực, tai mẫn cảm hơn…” Mộ Lạc

Lạc giữ chặt ngực, chỉ vào vị trí tai phải.

Tên cướp răm rắp nghe theo, hai tay hắn chuyển lên

phía tai cô. Mộ Lạc Lạc khó chịu nheo mắt lại, ở tư thế này, tên cướp không thể

nhìn thấy những cử động tay phải của cô.

Nhưng sự tiếp xúc của môi và răng vẫn mang một số phản

ứng bản năng, cái cảm giác vừa khó chịu vừa buồn khiến cô chỉ muốn chết.

Cô co vai lại, run rẩy với tay ra, cố ý phát ra những

tiếng rên, đồng thời cầm cốc nước trên bàn – từ từ đổ tràn vào nòng súng.

Cô thở phào, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ thầy

Địch giao phó rồi, còn sau đó như thế nào thì cô không dám nghĩ nữa.

Tên cướp sờ tay lên đùi cô, Mộ Lạc Lạc theo phản xạ

khép chặt hai chân lại, bây giờ đã đại công cáo thành, cô bắt đầu liều mạng

giãy giụa, dù chết cũng không chịu khuất phục. Tên cướp có cảm giác bị Mộ Lạc

Lạc đùa giỡn, hắn trợn mắt, giáng cái tát như trời giáng vào mặt khiến mắt cô

hoa lên.

Mộ Lạc Lạc cảm thấy có vị máu trong miệng, từ khoé

miệng, máu tươi chảy ra, nhưng vì quá kinh hãi, cô đã quên cả khóc.

Khi tên cướp định xé quần Mộ Lạc Lạc thì bỗng bị một

chậu cây đập vào lưng.

Đất bụi bay khắp nơi, rơi cả trên mặt Mộ Lạc Lạc, lúc

đó cô mới phát hiện ra Hàn Tư Viễn đã cứu mình.

Tên cướp kêu lên một tiếng rồi đứng phắt dậy, nắm lấy

khẩu súng nhằm đúng vào tim Hàn Tư Viễn!

Hàn Tư Viễn dường như đã dùng toàn bộ sức lực mới lê

được mấy mét, rõ ràng là lực tay không đủ mạnh, tên cướp vẫn không hề hấn.

Anh ngã xuống đất, một tay cố chống người dậy, một tay

cầm nòng súng gí vào ngực mình, giận dữ hét lên:

“Đồ súc sinh! Nổ súng đi!”

“Được! Tao sẽ cho mày thoả nguyện!” Khi tên cướp vừa

định bóp cò thì Mộ Lạc Lạc hét lên thất thanh, cô lăn khỏi ghế sofa, quỳ xuống

dưới chân tên cướp, ôm chặt chân hắn cầu khẩn:

“Tôi không giãy giụa chống cự nữa, thế vẫn không được

sao? Tùy ông muốn thế nào cũng được, đừng nổ súng, cầu xin ông…”

Cô không thể để Hàn Tư Viễn chết.

“Mộ Lạc Lạc, em đứng dậy cho anh!”

Hàn Tư Viễn thấy cô không ngừng cầu xin tên cướp, còn

má thì sưng tấy, anh tức đến nỗi toàn thân run bắn.

Mộ Lạc Lạc không trả lời, cô kéo tay tên cướp, tính

mạng là đáng giá nhất, chỉ cần sống sót thì không gì là không thể vượt qua

được.

Tên cướp ôm lấy eo cô, lôi đi như di chuyển một con

búp bê, đặt lên sofa, hắn chỉ về phía Hàn Tư Viễn cười thâm hiểm:

“Tao nhất định giết mày! Nhưng trước khi giết mày, tao

cho mày xem phim miễn phí đã. Ha ha…”

Cùng lúc đó.

Địch Nam đã lợi dụng kỹ thuật điện tử nhốt hai tên

cướp vào kho chứa tiền dưới lòng đất, tiện thể thông qua mạng hỗ trợ liên lạc

để thông báo cảnh sát động thái mới nhất và vị trí chính xác của các con tin.

Lúc đó, kho chứa tiền chính là hòm bảo hiểm cách ly tuyệt đối với thế giới bên

ngoài, hai tên cướp dù có mọc cánh cũng không thể bay ra nổi.

Địch Nam không hi vọng Mộ Lạc Lạc có thể làm được gì.

Anh chuẩn bị gọi tên cướp ở trên sảnh xuống giúp chuyển tiền. Đợi sau khi dụ

được tên thứ ba vào kho chứa tiền, anh sẽ nghĩ cách giải quyết hắn. Mặc dù

trong tay tên cướp có súng, nhưng dù sao một tên sẽ dễ đối phó hơn.

Nghĩ đến đây, anh bước nhanh về phía đại sảnh, vừa

bước đến cửa đại sảnh đã nghe thấy tiếng khóc vọng ra.

Địch Nam đá mạnh cửa, kinh ngạc nhìn thấy tên cướp

đang có ý đồ xâm phạm Mộ Lạc Lạc, Hàn Tư Viễn lại hôn mê, khắp mặt toàn máu, rõ

ràng là bị đánh đập dã man. Địch Nam tức giận bừng bừng, vớ lấy một chiếc ghế,

dốc hết sức ném vào tên cướp:

“Buông cô ấy ra!”

Tên cướp rất nhanh, né người tránh. Hắn thở mạnh, khi

nãy vừa mới bị một cú choáng váng, giờ lại thêm cú nữa, trong lòng càng bực

bội, hơn nữa, đến tận lúc này hắn vẫn chưa làm gì được cô gái kia.

Mộ Lạc Lạc cuộn người trên ghế sofa run rẩy, ôm đầu

kêu thất thanh, cô xác định mình sắp sụp đổ, không chịu nổi rồi.

Địch Nam lại lấy một chiếc ghế ở gần, tên cướp giận dữ

nắm lấy khẩu súng kéo cò:

“Chết!”

Nhưng sự việc bất ngờ ngoài ý muốn đã xảy ra, súng bị

ẩm nên không hoạt động được, thành đồ bỏ đi.

Địch Nam chú ý đến mấy cốc nước nằm nghiêng ngả trên

bàn, và nhìn Mộ Lạc Lạc đang run lẩy bẩy. Không có thời gian để suy nghĩ, anh

tiếp tục đối đầu với tên cướp.

“Bà xã, hãy kiên cường lên, mau mở cửa điện tử ra!”

Tiếng “bà xã” giúp Mộ Lạc Lạc lấy lại một chút ý thức,

cuống cuồng mặc lại quần, cố lăn đến cánh cửa, ấn nút. Khi cánh cửa điện tử từ

từ mở ra, cô không còn chút sức lực nào, lập tức ngã xuống.

Ác mộng, ác mộng cuối cùng đã kết thúc rồi…

Đội cảnh sát