
ông? Trả lời
đi.”
Mộ Lạc Lạc ngẩn người ra, cố suy nghĩ: “Khác biệt là…
nếu không chăm chú nghe giảng sẽ không hiểu được nội dung bài học…”
“Điểm tương đồng giữa hai chuyện này là gì?”
“Điểm tương đồng?” Cô cảm thấy bị lừa, nhưng thực sự
càng lúc càng hồ đồ. Cô thận trọng dò hỏi: “Không nghe rõ?”
Địch Nam từ từ gật đầu: “Trả lời rất tốt. Giờ thì em
đã biết bản thân mình chỉ nghe một phần câu chuyện mà đã vội vàng kết luận. Câu
hỏi tiếp theo, lí do em muốn li hôn là gì?”
Mộ Lạc Lạc ngẩn người ra.
“Bây giờ đi đâu?”
“Em nghe theo thầy…” Cô tiếp tục như bị thôi miên.
“Về trường hay về nhà bố mẹ em?”
“Em nghe theo thầy…” Cô vẫn trong trạng thái cũ.
“Nghe theo tôi? Không li hôn nữa sao?”
“Bây giờ không đi nữa, để em suy nghĩ đã…”
Mộ Lạc Lạc quay lại xe, mắt hướng thẳng về phía trước,
lúc sau quay sang nhìn Địch Nam. Địch Nam vẫn chăm chú lái xe. Cô lại nhìn về
phía trước, rồi lại nhìn sang Địch Nam, không ngừng lặp đi lặp lại hành động
này, trong mắt đầy những dấu chấm hỏi.
“Thầy Địch, sao em luôn cảm thấy… thầy đang lừa dối
em?” Mộ Lạc Lạc càng nghĩ càng lúng túng, lẽ nào đúng là mình đã hiểu lầm rồi
nổi giận vô cớ?
“Tôi đã từng yêu Phương Dung năm năm, một năm trước
bọn tôi chia tay.” Địch Nam cười nhạt.
Mộ Lạc Lạc gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu: “Nhưng mà, cứ
coi như là em nghe lén không đầy đủ, nhưng… nhưng… nhưng thầy thực sự đã nói sẽ
cưới chị ấy, lúc đó em rất buồn, rất đau lòng.”
“Vẫn còn rất kích động…” Anh nói.
“À, đúng rồi, em có cảm giác bị lừa dối, mặc dù người
lừa em không phải là ít…” Mộ Lạc Lạc vuốt vuốt tóc: “Em cảm thấy áp lực rất
lớn, vì chị Phương Dung xinh đẹp hơn em…”
Địch Nam cau mày: “Em là em, cô ấy là cô ấy, không có
gì để mang ra so sánh cả.”
Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt: “Đương nhiên là phải so sánh
rồi, em còn chưa nói hết, em trẻ trung hơn chị ấy, hì hì.”
Địch Nam cười: “Em đang nhắc nhở tôi cách biệt tuổi
tác giữa chúng ta rất lớn.”
Mộ Lạc Lạc xịu mặt: “Chỉ có tám tuổi thôi mà, thầy
nhất định phải châm chọc em mới thấy thoải mái…” Cô khoanh hai tay trước ngực,
bực bội.
Địch Nam cũng chưa nghĩ ra sẽ đi đâu, cứ cho xe chạy
lòng vòng.
“Lạc Lạc, muốn đi đâu?”
Mộ Lạc Lạc ngẫm nghĩ, bây giờ không còn sớm nữa, chi
bằng… “Xem phim! Cừu vui vẻ và sói xám”.
Địch Nam nhíu mày, chỉ nghe tên phim cũng đủ thấy trẻ
con rồi.
Trước cổng rạp chiếu phim, các bậc phụ huynh dẫn theo
con lũ lượt kéo nhau vào rạp, chỉ có duy nhất một mình Địch Nam cao lớn dẫn
theo vợ.
Tâm trạng Mộ Lạc Lạc rất thoải mái, cầm tiền của ông
xã đi mua vé xem phim, tay cầm bịch bỏng ngô, một cốc coca to sung sướng chạy
về.
Địch Nam nhìn vào màn hình giới thiệu phim, thực ra
anh không muốn chen giữa các bà mẹ ngồi xem phim hoạt hình.
“Chúng ta xem cái khác đi?”
“Đây không phải là một bộ phim hoạt hình, đây là một
bộ phim về tình yêu mang ý nghĩa giáo dục.”
“Như thế nào?”
“Xem xong thầy sẽ biết, thầy chịu khó xem đi, em sẽ
nghiệm thu cảm tưởng của thầy sau khi xem.” Ánh mắt Mộ Lạc Lạc ánh lên nét tinh
quái.
Địch Nam một tay đút túi quần, các ngón tay trong túi
xoắn lại với nhau.
Khán giả tiếp tục kéo nhau vào rạp, trong tiếng ồn ào
của bọn trẻ và bố mẹ chúng, Mộ Lạc Lạc ngồi cạnh Địch Nam, vẻ mặt mãn nguyện,
đúng là hẹn hò, thật vui.
Địch Nam nhìn xung quanh, có cảm giác như bước vào một
nhà trẻ.
Bộ phim mở màn chưa đến mười phút, trên màn hình đã
nhảy ra một con cừu hoặc một con dê gì đó, trên mặt Địch Nam đã xuất hiện cảm
giác bất lực, khuỷu tay anh tì lên thành ghế, hai mắt nhìn vào hư không.
Mộ Lạc Lạc lại xem rất chăm chú, miệng hút từng ngụm
coca, chóp chép nhai bỏng ngô.
“Ây…” Cô đột nhiên đưa tay ra, mấy hạt bỏng ngô giơ ra
trước mặt Địch Nam.
Địch Nam nhìn qua rồi đẩy ra.
Mộ Lạc Lạc lẩm bẩm: “Xem phim mà không ăn bỏng ngô là
không khôn ngoan đâu.”
“Thực ra tôi vốn không đủ khôn ngoan, nếu không sao
lại ngồi ở đây chứ.”
Mộ Lạc Lạc bĩu môi, cho bỏng ngô vào miệng nhai.
Trong rạp chiếu phim vang lên tiếng cười của bọn trẻ,
trong đó còn lẫn cả tiếng cười ngốc nghếch của Mộ Lạc Lạc. Nhưng Địch Nam không
hề cười, anh khó mà lý giải nổi bộ phim buồn cười ở chỗ nào?
Bộ phim hoạt hình một tiếng rưỡi cuối cùng cũng kết
thúc.
“Buồn cười qua, ha ha…” Mộ Lạc Lạc vẫn chưa hết hứng
thú. Cô nhìn nét mặt xám xịt của Địch Nam: “Ông xã, cảm tưởng sau khi xem thế
nào?”
Địch Nam xoa thái dương: “Một trò hề giữa con sói ngốc
nghếch và đàn cừu khờ khạo.”
Mộ Lạc Lạc cười méo mó: “Thầy không thấy sói chồng rất
đáng yêu sao? Bây giờ đang lưu hành một câu nói, lấy chồng phải lấy người như
sói chồng, thầy rốt cuộc có chăm chú xem không đấy…”
Địch Nam không có cách nào tiếp lời, thực sự không ngộ
ra cái gọi là tình yêu “thực sự” trong đó.
“Sói xám chồng rất yêu vợ, không bắt được cừu liền nấu
cơm cho vợ ăn.” Mộ Lạc Lạc tiết lộ đáp án.
“Tôi không biết nấu cơm.” Địch Nam lạnh lùng đưa ra
câu trả lời vô tình.
“Không sao, em có thể nấu cho thầy, em sẽ là sói
chồng, còn thầy là sói vợ…” Mộ Lạc Lạc chưa nói xong đã bị dòng người xô đẩy về
phía trư