
khỏi phòng bệnh.
Mộ Lạc Lạc nấp sau một chậu cây, đến khi Phương Dung
đi xa, cô mới cẩn thận bước về cạnh cửa phòng nghe trộm.
“Tiểu Nam, các con yêu nhau cũng đã bốn, năm năm rồi,
hai đứa định khi nào mới kết hôn? Chú thực sự không còn sống được bao lâu nữa.”
“Trong vòng hai năm nữa chú ạ.” Địch Nam dường như
không chút do dự đưa ra câu trả lời.
“Phải hai năm nữa sao? Vậy tới khi nào ta mới được bế
cháu ngoại đây?” Ông Phương cau mày.
Địch Nam cười: “Việc này vội cũng không được, hơn nữa
năm nay Dung Dung mới hai mươi tư tuổi, cho dù có kết hôn bây giờ thì cô ấy
cũng chưa đồng ý sinh con luôn đâu ạ.”
Tiếng “Dung Dung” nghe thật dịu dàng, nội dung cuộc
trò chuyện đã khiến Mộ Lạc Lạc hiểu lầm.
Ông Phương thở dài: “Haizz, con gái bây giờ không biết
nghĩ gì nữa, gầy như que củi mà vẫn còn muốn giảm béo.” Ông vỗ vai Địch Nam:
“Nhưng nghe câu nói này của cháu thì chú yên tâm rồi, Dung Dung có thể lấy được
cháu là diễm phúc lớn nhất của nó.”
“Chú Phương, chú cứ yên tâm, chỉ cần Dung Dung không
thay lòng, đồng ý chờ đợi thì cháu tuyệt đối không rời xa cô ấy.” Câu trả lời
của Địch Nam có phần hơi châm biếm, vì thực ra anh không chủ động đề nghị chia
tay, người thay lòng đổi dạ không phải là anh.
Ông Phương tự tin cười lớn: “Con gái chú yêu cháu vô
cùng, thay lòng ư? Không thể nào, ha ha.”
Địch Nam cay đắng khẽ cười: “Thời gian sẽ thay đổi rất
nhiều thứ, cháu cũng hi vọng tình cảm của chúng cháu sẽ không trôi đi như thời
gian.”
“Năm năm rồi, nếu thay đổi thì sớm đã thay đổi rồi,
cháu phải có niềm tin vào tương lai chứ.” Ông Phương vô cùng hài lòng về chàng
rể tương lai này, chững chạc, có sự nghiệp, là chỗ dựa tốt nhất của con gái
ông.
“Chú nói đúng, hôm khác cháu sẽ tới thăm chú, phẫu
thuật nhất định sẽ thành công, chú đừng lo.” Địch Nam dùng những lời nói dối để
làm yên lòng ông Phương, nhưng anh không hề cảm thấy thoải mái.
Mộ Lạc Lạc đi trước khi Địch Nam bước ra khỏi phòng,
chạy như điên trong hành lang yên tĩnh, nước mắt thi nhau tuôn xối xả… Bên tai
cô vẫn còn văng vẳng câu: “Đồng ý đợi, đồng ý đợi…”, đợi cô đề nghị li hôn sao?
Thì ra thầy Địch lúc nào cũng chỉ yêu cô gái xinh đẹp đó, thì ra họ đã yêu nhau
năm năm, vậy sao còn kết hôn với cô, tên khốn, đồ lừa đảo!
Cô lao như điên trên đường, dép không biết đã bay đi
đâu rồi. Mộ Lạc Lạc chạy một mạch về phòng bệnh, nằm vật ra giường khóc to,
trong lòng rất khó chịu.
Hai mươi phút sau, Địch Nam đi đến trước phòng Mộ Lạc
Lạc, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn trong phòng.
“Tôi muốn xuất viện, hãy để tôi ra viện, tôi không có
bệnh gì hết!” Mộ Lạc Lạc nổi giận, cô đã thay đồ từ trước, cầm lấy vali, nhưng
y tá nhất định không cho cô đi.
“Cô Mộ Lạc Lạc, xin cô hãy bình tĩnh lại, cho dù xuất
viện cũng phải làm thủ tục xuất viện trước đã.” Cô y tá lúng túng.
Địch Nam vẫn đứng ngoài cửa, lần đầu tiên trông thấy
khuôn mặt tức giận như vậy của Mộ Lạc Lạc, anh gõ cửa lấy lệ.
“Ông Địch, ông đến thì tốt rồi, vợ ông…”
“Tôi không phải vợ anh ta! Tôi muốn xuất viện! Tôi sẽ
không thiếu của các người một xu nào đâu, đây là chứng minh thư của tôi.” Cô
nhét vào tay cô y tá.
Mộ Lạc Lạc không thể nào chịu nổi tên lừa đảo này xuất
hiện trước mắt cô, vali hành lý cũng không cần nữa, cô chen qua vai y tá, giận
dữ bước đi.
Địch Nam kéo tay cô lại: “Quậy thế đã đủ chưa?”
Mộ Lạc Lạc giận dữ gạt tay anh ra, phủi tay: “Đừng cản
tôi, là tôi ngu ngốc nên mới bị anh lừa gạt! Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng hận
ai, hôm nay! Địch Nam, anh là người đầu tiên!”
Địch Nam bình tĩnh nhìn cô, ra hiệu cho y tá ra khỏi
phòng.
“Rầm!” Anh đóng sập cửa lại, ánh mắt giận dữ.
Mộ Lạc Lạc chạy đến bên cửa sổ, tránh anh như tránh
dịch hạch, tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
Để đối phó với người đang tức giận, kích động, Địch
Nam quen dùng một cách – không gian yên tĩnh và thời gian dư dả.
Thời gian cứ thế trôi đi, giống như lưỡi cưa giằng xé,
giày vò lòng người.
“Li hôn là được rồi, anh không cần phải đợi hai năm
làm gì.”
Mộ Lạc Lạc nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, không kìm
được giọt nước mắt lăn xuống. Cô luôn nghĩ rằng mình không hiểu tình yêu là gì,
xem ra chỉ có chịu đau khổ mới hiểu được thứ tình cảm là ngọn nguồn của đau khổ
nhưng lại không thể dứt bỏ được đó. Không thể dùng thời gian để tính toán những
thứ đáng sợ, nếu đây chính là tình yêu, trong sự chua xót có nỗi đau, trong nỗi
đau lại pha lẫn sự ấm ức vô hạn, như vậy thì hãy quên đi, hãy dừng lại.
Địch Nam trầm tư không nói gì, có lẽ anh đã hiểu hàm ý
trong lời nói của cô. Anh hơi giận dữ, Mộ Lạc Lạc thậm chí không hỏi nguyên
nhân đã vội vàng đề nghị li hôn lần thứ hai.
“Được!” Anh nói, mặc dù hiểu lầm, nhưng anh không muốn
giải thích.
Trái tim Mộ Lạc Lạc đau đớn, anh trả lời dứt khoát như
vậy, dường như sợ không đợi được, chỉ muốn li hôn.
Cô gạt những giọt nước mắt không đáng giá ấy, quay
người lại, bước thẳng ra cửa phòng, không thèm nhìn Địch Nam lấy một cái.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta đi làm thủ tục li hôn
luôn.”
Sắc mặt Địch Nam rất tệ, anh bặm môi