
mẹ lo lắng, cô đã nghĩ xong, trước khi đi du học, sẽ không lo nghĩ
bất cứ việc gì nữa.
Cô ở trong phòng tắm rất lâu, đợi cho những vệt da
hồng tan đi.
“Mẹ, con đói rồi...” Mộ Lạc Lạc miễn cưỡng nở một nụ
cười.
“Ừ, mẹ nấu cơm cho con, con muốn ăn gì cứ nói với mẹ.”
Bà Mộ đặt chiếc điều khiển ti vi xuống, nhưng dường như không muốn bỏ lỡ chương
trình hài kịch Hàn Quốc mình yêu thích.
“Gì cũng được ạ...” Mộ Lạc lạc vừa lau tóc vừa ngồi
xuống bên cạnh bàn ăn: “Bố, ngày mai bố lên trường con một chuyến nhé.”
“Ừ, đi làm gì?”
“Xin nhà trường gửi thủ tục chuyển trường về nhà, bố
hãy nói với chủ nhiệm một câu, nói con trong thời gian này bận học tiếng Anh,
cho nên không lên lớp được.”
“Được, việc này để bố làm, con hãy ôn tập thật tốt.”
Ông Mộ cười an ủi, Lạc Lạc nhà ông cũng có tính tự giác rồi.
“Bố, trên hộ khẩu nhà mình, con vẫn chưa kết hôn phải
không?” Cô giả vờ bình thường hỏi.
“Ừm, thông thường khi có con mới sửa thành đã kết hôn,
việc này cũng không gấp.”
Mộ Lạc Lạc gật gật đầu, may quá, cũng không cần phải
sửa rồi.
Ăn cơm xong, Mộ Lạc Lạc về phòng ngủ, ngồi trên giường
xoa xoa điện thoại, mở túi hành lí tìm sạc pin, tìm một hồi lâu mới nhớ ra, sạc
điện thoại vẫn cắm ở ổ điện trong kí túc xá. Cô đặt điện thoại lên đầu giường,
hết pin thì thôi vậy, để khỏi biến mình thành kẻ ngốc cứ ngồi chờ điện thoại, huống
hồ điện thoại cũng không gọi được một cuộc.
Trong lòng ôm một chú gấu to, dựa vào đầu giường, nước
mắt cô trào ra ướt hết tai gấu bông.
Người chưa phân rõ trắng đen đã nói li hôn, không biết
quý trọng cô, càng không tôn trọng cô, giờ chỉ còn một chữ, chia tay!
Cùng thời gian đó.
Địch Nam ngồi trong phòng khách ở biệt thự, vuốt con
thú trên điện thoại, dây điện thoại hình thú bông màu anh đào.
Khoảng cách tám tuổi, hay là, quá miễn cưỡng rồi.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân không về cùng thiếu gia sao
ạ?” Quản gia Lý đã cố ý chuẩn bị cho Mộ Lạc Lạc một chiếc bánh sôcôla, nhưng
đợi mãi không thấy thiếu phu nhân về biệt thự.
“Sẽ không về đâu...” Địch Nam nhếch môi, giật chiếc
dây đeo điện thoại, đặt lên bàn cà phê, bước về phía cầu thang, về đến phòng
ngủ, chiếc giường đơn trước mặt, nghĩ đến điều gì đó, trong đầu hiện lên chi
tiết một đoạn đối thoại.
Sau đó, anh trở lại phòng khách, nhặt dây đeo điện
thoại, mang về phòng ngủ, cất ở ngăn thứ nhất trong ngăn kéo phía đầu giường.
Cô là một cô gái rất đáng yêu, mặt mũi sáng sủa, nhưng
không thuộc về thế giới của anh.
Anh do dự một lúc, gọi điện thoại cho thư kí.
“A, chào chủ tịch Địch.” Thư kí dường như rất ngạc
nhiên.
“Đến biệt thự, giúp tôi giải quyết một số việc.”
“Vâng, tôi sẽ đến ngay.” Người thư kí vội vàng nhận
lệnh.
Ba mươi phút sau, thư kí Tống Nhụy đã đi xe đến biệt
thự.
Trong con mắt của cô thư ký, ông chủ Địch Nam là một
nhân vật rất thần bí, mấy tháng không gặp một lần, nhưng khi mở hòm thư có thể
sẽ phát hiện một số chỉ thị mới về phương hướng kinh doanh của công ty. Hoặc có
thể là phương thức vận chuyển, nhận được phần mềm mới có giá trị trên thị
trường từ vài vạn đến mấy trăm vạn, đó là những công trình thiết kế khéo léo,
mỗi việc làm đều khiến cho nhân viên kĩ thuật của công ty vỗ tay tán thưởng.
Không nghi ngờ gì nữa, Địch Nam là một thanh niên anh tuấn tài ba.
Địch Nam đưa tập tài liệu cho Tống Nhụy, nói một cách
vắn tắt: “Đây là tài liệu của Mộ Lạc Lạc, việc du học cô hãy xử lí.”
Tống Nhụy mở tập tài liệu xem lướt qua, mặc dù rất
hiếu kì về cô gái này, nhưng cô không có gan hỏi.
“Xin Chủ tịch yên tâm.”
“Thứ Hai tôi sẽ đến công ty làm việc, thông báo cho
các cổ đông đến họp.”
Tống Nhụy ngây người, Chủ tịch Địch Nam lại khiến cô
bất ngờ: “Vâng!”
Địch Nam rút tờ giấy kí vào mấy chữ, đưa cho Tống
Nhụy, bảo: “Đưa cho phòng tài vụ.”
Tống Nhụy nhận lấy xem một lượt: “Ồ, Chủ tịch tăng
lương cho tôi?”
“Mấy năm nay cô vất vả rồi, đi về cẩn thận.” Địch Nam
khẽ cười.
Tống Nhụy thấy mặt mình nóng bừng, ngượng ngùng lắc
lắc đầu, Địch Nam càng nhìn càng đẹp trai, thế này tốt quá rồi, mỗi ngày đều
được ngắm nhìn.
Đợi cô thư kí về, Địch Nam thở dài, ba năm sau, anh đã
ba mươi hai tuổi, Mộ Lạc Lạc mới hai mươi ba tuổi, đến lúc đó không cần phải
nói, cô cũng sẽ chọn rời xa anh.
***
Ngày thứ Hai, Tống Nhụy vừa tới công ty đã gọi ngay
cho Mộ Lạc Lạc. Nhưng không gọi được, cô nhìn vào tập hồ sơ, gọi theo số máy
bàn.
Sau khi Tống Nhụy ngắt điện thoại, nhìn địa chỉ gia
đình Mộ Lạc Lạc, địa chỉ ở khu nhà cổ nhất của thành phố, những nhà ở khu vực
đó, ít nhất cũng có lịch sử hơn năm mươi năm. Tống Nhụy bỏ ống nghe xuống, ngẩn
ngơ nghĩ, càng gọi cô càng cảm thấy tò mò về mối quan hệ giữa Mộ Lạc Lạc và ông
chủ.
Bên này, bà Mộ vừa vội vàng gọi con gái dậy, vừa lẩm
bẩm: “Lạc Lạc mau dậy thôi, có thư kí của Địch Nam tìm con, kì lạ thật, bây giờ
sao thầy giáo sang trọng như vậy, còn có cả thư kí lên lớp sao? Còn giao nhiệm
vụ gì cho thư kí? Mẹ chưa từng nghe thấy.”
Mộ Lạc Lạc bỏ chăn ngó ra xem, nghiến răng giận dữ,
tránh ra, tránh ra, tốt nhất cô hãy tránh xa châu Phi đen đó ra,