
anh không vội vàng khởi động xe, vì... Mộ Lạc Lạc lại thất thểu chạy
về, chưa đến sáu giờ ba mươi, sống chết cũng không vào được.
Mộ Lạc Lạc quay lại ngồi trên xe, ôm điện thoại hết
pin, trong lòng bất an.
“Điện thoại của anh, em có thể mượn dùng một lúc
không?”
“Không sao, nhưng em lấy điện thoại của anh gọi, Địch
Nam sẽ nghĩ thế nào?” Hàn Tư Viễn đưa điện thoại và một cốc cà phê nóng cho cô.
Mộ Lạc Lạc nhún vai, tối qua cô gọi điện cho Hàn Tư
Viễn, điện thoại vẫn đầy pin, sao một lúc đã hết pin rồi?
Làm thế nào đây, nói không gặp Hàn Tư Viễn, Địch Nam
nhất định sẽ rất tức giận.
“Đều tại anh, nói không cho anh đến, anh cứ đến!”
“Thật là, ai bảo xem biểu diễn nhiệt tình quá cơ?”
Mộ Lạc Lạc im lặng cúi đầu, hừm hừm, đều tại
mông lớn, ngực lớn hại cả.
Đến sáu rưỡi, Mộ Lạc Lạc giống như chú bò tót, chạy
thục mạng vào trường. Hớt hải về kí túc xá của giáo viên.
“Thầy Địch, thầy Địch, thầy có trong phòng không?” Mộ
Lạc Lạc không dám gõ to cửa, tâm trạng rối bời.
Cô gõ khoảng mười phút, nhưng không có ai trả lời. Cô
thầm than, lo lắng bước về phía giảng đường, ngó ngang ngước dọc tìm bóng Địch
Nam, trong văn phòng không có, nhà ăn không có, trong vườn hoa không có, thư
viện không có, trong phòng dạy học càng không có.
Mộ Lạc Lạc quyết định về kí túc xá sạc pin, nhưng đột
nhiên nhớ ra còn một nơi chưa tìm, đó chính là nơi cô gặp Địch Nam lần đầu
tiên, ở vườn cây phía bắc nhà dạy học.
Nghĩ đến đó, cô cúi đầu chạy như điên như dại, bước
chân gấp gáp, trong lòng đầy sợ hãi.
...
Quả nhiên, Địch Nam đang ngồi ở phiến đá trong rừng
cây, giống y cảnh tượng Mộ Lạc Lạc không muốn nhìn thấy, Địch Nam tựa bên cột
đá, điếu thuốc trên tay, ánh mắt do dự, thẫn thờ nhìn mặt đất.
Mặc dù Địch Nam chưa nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn lấy
hết dũng cảm, lặng lẽ bước về phía trước.
Địch Nam ngửi thấy mùi nước hoa quyện với mùi cỏ non,
hiển nhiên thuộc về thế giới của những loài sống về đêm. Không cần phải hỏi
cũng biết Mộ Lạc Lạc tối qua đi đâu, anh lạnh lùng cười.
“Biết tại sao anh và Phương Dung chia tay không?” Anh
dập điếu thuốc xuống đất, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.
Mộ Lạc Lạc không dám nhìn thẳng vào mắt anh, giọng
điệu của anh như không có sức sống, Mộ Lạc Lạc đã ý thức được phải lùi lại ba
bước.
Địch Nam đứng dậy: “Những việc anh đã hứa sẽ không bao
giờ thay đổi, yên tâm học tập, đợi em về nước, chúng ta sẽ làm thủ tục li hôn.”
Giọng nói càng lúc càng trầm xuống, anh bỏ đi.
Mộ Lạc Lạc ngây người nhìn bóng Địch Nam, như thức tỉnh,
cô định đến để xin lỗi nhưng giờ thành ý đã biến thành tức giận, cô tức giận
đuổi theo Địch Nam, dang hai tay chặn anh lại.
“Có việc gì to tát mà phải li hôn?! Tại sao anh không
cho em một cơ hội giải thích?!” Cô khiếu nại, trong lòng cô, kết hôn là việc
trọng đại, nhưng với Địch Nam xem ra nhẹ tựa lông hồng.
Địch Nam không thèm để ý đến những giọt nước mắt đang
chảy trên khuôn mặt cô. Nước mắt, không làm mềm được trái tim anh.
Anh quay người đi hướng khác, mục đích của việc giải
thích là cứu vãn tình thế, nhưng anh không để ý.
Mộ Lạc Lạc buông thõng hai tay, anh lạnh lùng khiến cô
cuối cùng cũng phải đối diện với thực tế, bất luận cô có cố gắng như thế nào,
anh đều không coi cô là gì.
“Anh rõ ràng nói hối hận đã cưới em! Mượn cớ, đều là
mượn cớ! Được, nếu anh muốn, li hôn thì li hôn! Lần này em và anh chia tay.”
Mộ Lạc Lạc lau nước mắt, như điên như khùng chạy khỏi
nơi đây, nước mắt thất vọng một lần nữa lại trào ra, rất buồn, rất rất buồn.
Địch Nam đứng chôn chân chỗ cũ, các dây thần kinh như
ngừng hoạt động, anh thở dài, cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
***
Mộ Lạc Lạc chạy vào kí túc xá, mặc dù bảo vệ gọi thế
nào, cô vẫn như mắt mù tai điếc, chạy thẳng lên lầu, hùng hổ mở cửa phòng. Các
bạn trong phòng vốn muốn thông báo với cô Địch Nam đã đến tìm mấy lần, nhưng
thấy cô tức giận như sắp nổ tung, khóc thút thít chạy vào phòng thu dọn đồ đạc,
khiến không ai dám khuyên cô bớt giận, cho nên, mọi người đều giả vờ ngủ tiếp.
Quần áo, giày dép lộn tung lên, chỉ cần những thứ
thuộc về cô, cô không thèm nhìn, ném chúng vào vali.
“Bụp!” Cô ngã nhào trước cửa phòng, lật đật nhấc túi
to, túi nhỏ. Cô đã rời khỏi trường như thế đó.
...
Sau khoảng mười lăm phút, Mộ Lạc Lạc xuống xe, dọc
theo con đường, đồ đạc vương vãi, trong đó có con gấu bông mà cô thích nhất.
Bà Mộ nhìn đồng hồ, bảy rưỡi. Bà nghĩ ngợi, tối hôm
qua không biết có chuyện gì mà gọi điện cho con gái cũng không bắt máy, do đó
bà gọi điện cho con rể, con rể đang say ngủ nhưng vẫn bật dậy đi tìm, thật đúng
là con người có trách nhiệm. Năm rưỡi sáng đã gọi điện về báo bình an. Ôi! Một
cuộc điện thoại, khiến cho cả hai đứa không ngủ ngon, không vì chuyện này mà
hai đứa cãi nhau chứ?
Nghĩ đến đây, bà hắng giọng.
...
Cho đến chín giờ tối.
Mộ Lạc Lạc đang định mở cửa phòng, nhưng lại xoay
người bước vào nhà vệ sinh.
Cô mở vòi hoa sen, để mặc cho vòi nước nóng xối vào cơ
thể mình, kết hôn là quyết định của cô, li hôn cũng là việc của cô, nhưng không
thể để cho bố