
Tàn Nguyệt, chỉ kém một chút, có thể đụng tới cánh tay trắng nõn của Tàn Nguyệt.
Cố gắng nháy mắt mấy cái, ý bảo Tàn Nguyệt không nên cử động. Tàn Nguyệt
nhìn thấy Địch Mân, nhìn bộ dáng sốt ruột nháy mắt ra hiệu kia, ánh mắt
cúi thấp, cũng nhìn thấy lưỡi rắn đo đỏ, con rắn nhỏ xinh đẹp.
Nghe bọn hắn nói, rắn càng xinh đẹp, độc tính càng lớn, nhìn con rắn mỹ lệ,
Tàn Nguyệt sợ tới mức một cử động cũng không dám. . .
Rắn, cực
kỳ mẫn cảm, mà thân mình Tàn Nguyệt cứng đờ, nó cũng mẫn cảm bắt tiến
đến, đầu rắn đột nhiên lủi một cái, không chút khách khí liền lẻn đến
trên người Tàn Nguyệt.
A. . . . .
Rắn bay tới, Tàn Nguyệt sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng ý đau quen thuộc không truyền đến, trong lòng Tàn Nguyệt, lại bất an. . .
“Mân. . . . . .”
Rắn
nằm trên mặt đất, sớm động cũng không thể động, mà Địch Mân, đã đứng ở
bên cạnh Tàn Nguyệt, nhanh chóng điểm ở cánh tay, cổ tay, cuồn cuộn đã
đen thùi một mảng.
“Mân. . . . . .”
Đau lòng hô một tiếng, nhìn màu đen thùi không ngừng mở rộng kia, Tàn Nguyệt run run ôm Địch Mân. . . . . .
“Nguyệt Nhi, ta không sao. . . . . .”
Địch Mân miễn cưỡng cười, tuy rằng hắn điểm trúng mấy huyệt lớn, nhưng ý
nghĩ đã từ từ mơ hồ, mặc dù hắn dùng lực cắn môi, vẫn ức chế không nổi
xúc động muốn ngất xỉu. . . .
Tay hung hăng xoay đến trên đùi, ý đau đánh úp lại, Địch Mân tỉnh táo chốc lát:
“Nguyệt Nhi, ngươi không sao chứ. . . . . .”
Nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt kia, tuy rằng hơi tái nhợt, nhưng không có
màu đen, may mắn, vừa rồi cắn là mình, không phải Nguyệt Nhi. . . . . .
Nàng không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi. . . . . .
Trái tim lo sợ chợt thả lỏng, trước mắt Địch Mân tối sầm, rốt cuộc ngăn cản
không nổi ủ rũ đầy trời kia, người cũng lâm vào trong bóng tối vô tận. . . . “Không. . . . . . Địch Mân. . . . . .”
Nhìn bóng dáng đột nhiên ngã xuống, Tàn Nguyệt kêu một tiếng đau đớn, ôm chặt Địch Mân, khóc nói:
“Mân, ngươi tỉnh, ngươi không cần Nguyệt Nhi sao? Đừng, ngươi tỉnh lại . . . Vì sao cứu ta, vì sao cứu ta. . .”
Nước mắt, rơi xuống như vỡ đê, rơi xuống trên mặt Địch Mân, nong nóng, nóng bỏng làn da của hắn.
“Mân, vì sao. . . . . .”
Nhìn vết thương lỗ kim rất lớn kia, Tàn Nguyệt lộ vẻ sầu thảm cười:
“Ngươi không cần Nguyệt Nhi sao? Nhưng Nguyệt Nhi luyến tiếc ngươi, tha thứ
Nguyệt Nhi ích kỷ, mặc dù biết, hiện tại Nguyệt Nhi không xứng với
ngươi, mặc dù biết, Nguyệt Nhi sẽ mang lại tai họa cho ngươi, đối với
ngươi. . . Ta vẫn luyến tiếc rời khỏi ngươi. . . .”
Không thể ngất xỉu!
Nhìn máu vẫn đen như cũ, Tàn Nguyệt hiểu được, máu này không đổi thành màu đỏ, Địch Mân sẽ không thể cứu. . . .
Nước mắt, lạnh lùng rơi xuống, Tàn Nguyệt ra bên ngoài, bỗng nhiên phịch một tiếng quỳ xuống, nghiêm túc nói:
“Ông trời, ngươi nhất định là rất thiện lương, tất cả tai nạn của Địch Mân,
đều có liên quan với Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt là sát tinh, là một nữ nhân
điềm xấu, là Tàn Nguyệt ích kỷ hại Địch Mân. Van cầu người, đừng mang
Địch Mân đi, nếu nhất định phải mang đi một người…, hãy mang Tàn Nguyệt
đi. Tàn Nguyệt nguyện ý dùng mạng của mình cứu Địch Mân một mạng. . . .”
Dập đầu vang thật mạnh mấy tiếng, Tàn Nguyệt bỗng nhiên đứng dậy, vuốt Địch Mân đang hô hấp yếu ớt, nắm lấy tay bị thương của hắn, khẽ cười nói:
“Mân, cám ơn ngươi cứu Nguyệt Nhi, bọn họ nói, trúng độc rắn chỉ cần hút ra
sẽ không sao. Tàn Nguyệt hi vọng, ngươi có thể thật sự không có việc gì. Nhớ rõ, phải đáp ứng Tàn Nguyệt, nhất định phải sống thật tốt, sống
thật tốt, biết không?”
Thở dài, Tàn Nguyệt tiếp tục nói:
“Sau khi tỉnh lại, quên ta đi, ta là nữ nhân bất hạnh, không cần nhớ kỹta, không cần nhớ ta, biết không. . . . . .”
Câu nói kế tiếp, đều bị ngụm máu độc màu đen kia nuốt hết, máu kia, mang
theo mùi gay mũi, rất khó ngửi, thực ghê tởm. Ngăn lại cảm giác muốn
phun ra, Tàn Nguyệt một ngụm lại một ngụm mút lấy, hút năm sáu ngụm, đầu choáng váng, người thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh. . . . . . Kỳ thật, cho dù là hút ra toàn bộ, Địch Mân có thể sống sót hay không, vẫn phải xem vận khí. Nàng đã cầu trên trời, mặc kệ dùng được hay không,
nàng phải thử một chút.
Cách đó không xa, chính là chủy thủ của
Địch Mân, còn có rắn độc bị giết chết kia, Tàn Nguyệt cắn răng, khó khăn nhặt chủy thủ lên, lại từ từ bò trở về. . . .
A. . . .
Đau a một tiếng, thì ra nàng cũng có thể cảm giác được cái đau!
Dùng hết dũng khí toàn thân, nàng mới nhẫn tâm cắm chuỷ thủ vào trên đùi, ý
đau toàn tâm khiến nàng thanh tỉnh một chút, tiếp tục cúi đầu xuống,
từng miếng từng miếng hút lấy. . .
Khi muốn té xỉu, nàng liền
động chủy thủ một chút, chủy thủ cắm ở trong thịt, hơi chút dùng sức
cũng rất đau, thừa dịp tỉnh táo một chút, Tàn Nguyệt tiếp tục hút lấy. . .
Con ngựa ăn no cỏ, ở trong mưa giãn ra gân cốt, rống to vài tiếng, kể ra mong mỏi với mưa to.
Không biết qua bao lâu, máu đen nhạt dần, rốt cục biến thành màu đỏ đẹp đẽ,
rút ra một cái khăn lụa đã nhuốm máu, dùng hết khí lực cuối cùng, Tàn
Nguyệt băng lại vết thương của Địch Mân, rốt cục thể lực chống đỡ h