
, hắn sẽ không để cho nàng sống yên !
"Vậy có thể thỉnh phu quân giúp đỡ vén khăn trùm đầu lên trước không? Nói như vậy thật sự rất không có tiện..."
Tay Tàn Nguyệt nâng đến giữa không trung, nghe được hắn nói câu kia cứng
lại đến cỡ nào -- hắn nói không thể vén lên, nàng tốt nhất không nên
trái ý hắn! Bất quá, không biết có phải hắn uống quá nhiều rượu rồi hay không, sao lại
cảm giác thanh âm nói chuyện của hắn so với trong trí nhớ có điểm bất
đồng? Có lẽ đều là nàng nhớ lầm rồi, dù sao một lần đó, bọn họ cũng chỉ
nói mấy câu thôi.
Bất an nắm góc áo, vểnh tai nghe động tĩnh bên trong, đợi hồi lâu, Tàn Nguyệt thở dài nói:
"Phu quân, ta biết khăn trùm đầu phải là ngươi vén, phiền ngươi trước..."
"Không được! Bây ta giờ không muốn vén lên..."
Không chờ Tàn Nguyệt nói xong, Địch Mân liền lạnh lùng cự tuyệt. Tính tình
Tàn Nguyệt vốn rất tốt, nhưng gặp phải tân lang vô lý quấy nháo, cho dù
tính tình tốt cũng sẽ bị ma diệt, huống chi, giọng điệu nói chuyện của
hắn lại kiêu ngạo như vậy!
"Nhưng mũ phượng rất nặng, rất đè người..."
Do dự một chút, Tàn Nguyệt khẽ cắn môi, muốn đưa tay tự mình vén ra, nhưng tay còn chưa đụng đến khăn, chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, dừng ở chỗ này, động cũng không thể nữa!
"Ngươi đến tột cùng muốn thế nào? Là ngươi nói muốn kết hôn với ta!"
Tính tình tốt cuối cùng bị mất hết, thái tử này, xem ra rất có thể đem người bức điên. Tàn Nguyệt cả giận nói.
"Ha ha, ta nói muốn kết hôn với ngươi? Đừng có nằm mộng, ta cũng vậy. Bị buộc, ai muốn lấy người phụ nữ lẳng lơ như ngươi!"
Hừ lạnh một tiếng, hắn châm chọc cười lạnh. Tàn Nguyệt chau mày, bực mình nói:
"Người nào lẳng lơ đây? Chúng ta cũng bất quá chỉ gặp mặt một lần, ngươi tại sao muốn..."
"Gặp một lần? Liễu Hạo Nguyệt tiểu thư, ta làm sao cũng không nhớ rõ chúng ta đã gặp qua một lần..."
Địch Mân cười lạnh một tiếng, bọn họ cho tới bây giờ không phải gặp qua một
lần, mà đã gặp qua vài lần. Liễu Hạo Nguyệt, ngươi còn dùng bộ dạng này
nói với ta sao?
"Cái gì? Ngươi là ai? Ngươi không phải thái tử?"
Liễu Hạo Nguyệt, hắn vừa rồi hình như là nhắc tới Liễu Hạo Nguyệt? Không
đúng, đúng là hôm nay Hạo Nguyệt thành thân, nhưng Hạo Nguyệt phải gả
cho chính là...
Hắn nói Liễu Hạo Nguyệt, chẳng lẽ nói... Sẽ không, sẽ không, chuyện hoang đường như vậy, sao có thể phát sinh đây?
"Thái tử? Ngươi đến bây giờ còn đang mơ về Thái tử của ngươi sao? Ta là thái
tử? Liễu Hạo Nguyệt, ngươi cũng quá ngây thơ rồi đi?"
Ầm, một
tiếng nổ, trong đầu Tàn Nguyệt một mảnh hỗn loạn... Hắn nói nàng bây giờ còn nghĩ đến thái tử, nói nàng hoang đường, nói...
Hắn không phải thái tử, không phải tướng công nàng phải gả, hắn là --
Hắn dĩ nhiên là tướng quân... "Không, sẽ không, sẽ không như vậy, ta gả cho vốn là thái tử, nên là thái tử...."
Thay mặt gả, Hạo Nguyệt, không nghĩ tới nàng dĩ nhiên thật sự làm vậy. Lúc
đầu nàng cầu mình, Tàn Nguyệt không có đáp ứng, bởi vì Tàn Nguyệt biết,
chuyện này không phải chuyện đùa, một người không nói, có thể chính là
tội lớn tru di cửu tộc. Cho nên, mặc kệ nàng thích thái tử hay không,
nàng không có khả năng đáp ứng yêu cầu của Hạo Nguyệt.
Đối với
cái nhà kia, phụ thân kia, nàng vốn là không có bao nhiêu cảm tình.
Nhưng vừa nghĩ đến khả năng sẽ tru di cửu tộc, Liễu gia của bọn họ có
thể sẽ biến mất trên cõi đời này, lòng của nàng, vẫn có chút đau đớn .
Trách không được cả ngày nàng cứ ngất ngất núc ních, trách không được cả ngày nàng cũng không biết phương hướng, thì ra, tất cả đều là Hạo Nguyệt giở trò quỷ. Nhưng, nàng làm như vậy, thành toàn hạnh phúc của chính cô ta
rồi, nhưng mọi người trong nhà họ chết thì nên làm cái gì bây giờ đây?
"Hừ, gả cho thái tử, ngươi nằm mơ sao? Liễu Hạo Nguyệt, nếu như không phải
bởi vì cha ta nợ Liễu Tương một cái nhân tình, ta mới không lấy tiện
nhân như ngươi..."
Ực ực một tiếng, uống hết ly rượu, đầu Địch
Mân càng choáng, nhìn người phụ nữ đáng chết trên giường kia, một người
biến thành hai người, hai người biến thành bốn người...
Người
càng ngày càng nhiều, hắn lung lay lắc lắc tiêu sái tới, hắn muốn nghỉ
ngơi, buồn ngủ, phụ nữ này, để cho nàng ở một bên trông cửa đi!
"Địch tướng quân, ngươi là Địch tướng quân sao? Mau giải huyệt cho ta, giải
huyệt cho ta... Ta không phải Hạo Nguyệt, bọn họ nhầm rồi, nhầm rồi..."
Nàng phải ngăn cản!
Nàng phải cứu Liễu gia!
Mặc dù, không biết làm như vậy có hữu hiệu hay không, không biết còn được
gì không, nhưng vì mấy trăm miệng người, nàng phải đi về nói một tiếng
với Liễu Tương, xem có biện pháp giải quyết gì không?
"Đổi lại cách rồi sao? Liễu Hạo Nguyệt, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?"
Cách cái khăn trùm đầu, hắn sờ nhẹ mặt Tàn Nguyệt, mùi rượu dày đặc nhào tới trên mặt Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt bối rối hô:
"Ta là Tàn Nguyệt, là Liễu Tàn Nguyệt..."
Tàn Nguyệt?
Nghe được tên này, trong đầu Địch Mân, đột nhiên nhớ tới nữ tử một thân bạch y, vẻ mặt lạnh nhạt rõ ràng kia. Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt hắn chỉ thấy
một lần liền nhớ thật sâu thật kỹ, bây giờ đã gả cho thái tử? Nàng cư
nhiên nói nàng là Tàn Nguy