
m mại, giống như là
chăn phủ gấm trong khuê phòng.
Nhưng sao có thể là chăn phủ gấm
đây? Đây nhất định là nằm mơ, bây giờ nàng ở trong lao, một nhà lao rất
âm u rất ẩm ướt lại không có giường.
Chỉ là, cảnh mơ rất đẹp,
cũng rất chân thật, nếu như không phải đau đớn trên người quá mức, chóp
mũi còn ngửi thấy được mùi thơm nồng, nàng tình nguyện vĩnh viễn cũng
không tỉnh lại.
"Tỉnh dậy?"
Thanh âm lạnh lùng, khác với trong ký ức, ít đi một phần tàn ngược.
"Thái tử..."
"Bổn vương từng nói, sẽ cho ngươi một cơ hội, sau này nghe lời chút, bổn vương tự nhiên cũng không bạc đãi ngươi..."
Nhìn con ngươi mê mang của nàng, thái tử âm thầm cười lạnh: phụ nữ ngu xuẩn, cũng chỉ có thể là một vật chơi đùa trong tay hắn.
"Ta... Thái tử, người tha thứ ta ..."
Không thể tin mở lớn con mắt, hai mắt lại không nhịn được nhìn về phía món
ngon trên bàn, đây là chuẩn bị cho nàng sao? Thơm quá, nhưng thái tử
không có lòng tốt như vậy, có thể có điều kiện gì không? Hoặc là, những
thứ này có độc?
Bất quá, mặc kệ, mặc dù là có độc nàng cũng muốn ăn, nhất định phải ăn, nàng chết đói rồi.
"Ta nói rồi, xem biểu hiện của ngươi. Liễu Hạo Nguyệt, ngươi tốt nhất đừng
khiến bổn vương thất vọng, bằng không, phòng giam kia, tùy thời đều
chuẩn bị cho ngươi..."
Phòng giam kia? Nghĩ tới nơi kinh khủng
đó, đầu Hạo Nguyệt lắc như đánh trống, nàng không muốn đi về, bảo nàng
làm cái gì cũng được, nàng không muốn đi về...
Ngấu nghiến ăn
xong cơm trên bàn, thoải mái ngâm mình tắm một canh giờ, mặc dù vết
thương trên lưng rất đau, nhưng nhiệt độ ấm áp, cảm giác thoải mái, vẫn
khiến cho nàng quyến luyến không muốn ra.
Tốt lắm, tất cả đều qua, thái tử giam nàng, cũng chỉ là vì tức giận, tiết ra hết, nàng cũng tự do. Nhưng, đáng tiếc...
Từ sau ngày đó, thái tử chưa từng tới đây nữa...
Nàng là chính thất lấy vào đàng hoàng, coi như là một phi tử chính thức, cho dù không phải thái tử phi, nhưng không thể bị vứt bỏ ở chỗ này mới
đúng...
Nhưng ở trong vương phủ, nàng như một người dư thừa. Chưa người nào xem nàng
là chủ nhân, thậm chí, ngay cả nàng ra sân này cũng không có khả năng.
Đến một ngày, thái tử lại một lần nữa vào cánh cửa này.
"Thái tử, người đã uống rượu?"
Mùi rượu nồng nặc, lan đầy cả phòng, Hạo Nguyệt bất an đứng ở một bên, muốn đỡ lấy thái tử, lại không dám tiến lên.
"Ngươi... Đều tại ngươi, đều là ngươi làm hại..."
Vươn tay, thái tử say khướt chỉ vào Hạo Nguyệt, ngay cả nói cũng không liền mạch.
"Thái tử, ta... Ta không đi đâu..."
Nàng rất nghe lời, không đi đâu cả. Hạo Nguyệt lo sợ nhìn thái tử, cũng thấy được thất bại trên mặt hắn, bất đắc dĩ, lòng của nàng cũng đau đớn
theo...
"Hừ, nếu như không phải ngươi, nàng chính là nương tử của ta, sao có thể như bây giờ? Ta chỉ là muốn gặp nàng một lần, chỉ là
muốn cùng nàng trò chuyện mà thôi... Nhưng nàng, cư nhiên không gặp
ta... Ha ha, ta là thái tử, trừ Hoàng thượng ra, ta là lớn nhất... Nhưng nàng... Vậy mà nàng không gặp ta..."
Nàng, chính là Tàn Nguyệt
sao? Hạo Nguyệt khẽ cắn môi, trong lòng càng thêm ghen ghét Tàn Nguyệt.
Tàn Nguyệt, dung mạo nàng không đẹp bằng nàng, không xinh đẹp bằng nàng, cũng không thông minh như nàng, thậm chí địa vị ở trong tướng phủ cũng
không như nàng, nhưng nàng, dựa vào cái gì có được nhiều nhớ mong của
thái tử như vậy? Nàng có chỗ nào không bằng nữ nhân đó? Tại sao thái tử
chỉ thấy một mình Liễu Tàn Nguyệt, không nhìn thấy Liễu Hạo Nguyệt nàng?
"Là ngươi! Là ngươi tiện nhân này chia rẽ ta cùng Tàn Nguyệt... Là ngươi, đều tại ngươi..."
Vươn tay, mấy cái tát rơi xuống như mưa, Hạo Nguyệt sợ đến không nhúc nhích
nổi, khóe miệng rất nhanh cảm thấy mùi vị máu tanh...
"Thái tử,
là ta sai, là ta sai... Nhưng người đánh ta như vậy, ta không sao cả,
nhưng thái tử, người không cảm thấy đau tay sao?"
Bắt được tay thái tử, trong đầu Hạo Nguyệt, chợt nghĩ đến một cách, một cách có thể cải thiện quan hệ của mình cùng thái tử...
"Đau... Buông tay, tiện nhân! Tay của ta không đau, đau chính là trái tim, là trái tim của ta..."
Trừng hai mắt đỏ như máu, nhìn thẳng vào Hạo Nguyệt, dường như, một khắc đó, người đứng ở trước mặt hắn, là...
"Tàn Nguyệt? Tàn Nguyệt? Là ngươi sao? Ngươi rốt cục đồng ý gặp ta ?"
Hai mắt mông lung, nhưng lại che không được ánh mắt mừng rỡ như điên, tay
hắn mà giữ chặt lấy mặt của Hạo Nguyệt, bộ dáng thâm tình khiến cho
người ta bị mê hoặc.
"Thái tử, ta không phải..."
Hắn yêu Tàn Nguyệt sao? Không nghĩ tới cảm tình thái tử đối với Tàn Nguyệt sâu như thế!
Tàn Nguyệt, ngươi rốt cuộc có chỗ nào tốt, tại sao cùng gặp ngày đó, thái
tử đối với ngươi như bảo vật, đối với ta ngay cả đống rơm cỏ cũng không
bằng?
Nghe hắn gọi tên Tàn Nguyệt, Hạo Nguyệt lòng đau như đao
cắt, nàng giãy dụa, muốn giãy ra, nhưng thái tử lại ở phía sau ôm lấy
Hạo Nguyệt, lo lắng gọi:
"Tàn Nguyệt, đừng, đừng rời khỏi ta..."
Cùng là Nguyệt, nhưng khác một chữ, ý nghĩa lại khác xa như vậy. Tàn Nguyệt, thê lương mà lại cô tịch, ở đâu gọi được thuận miệng như Hạo Nguyệt,
nhưng thái tử, người nàng yêu mến, gọi lên